Bình An Vô Sự – Chương 6

11

Anh trai tôi chuyện với tôi vài câu, sau đó rõ ràng là đã mất tập trung.

Lòng tôi lén lút cảm thấy áy náy.

Để không bầu không khí trở nên gượng gạo, tôi đi vệ sinh.

Trên hành lang đi ra, tôi gặp Trần Gia Lễ.

Tôi gật đầu mỉm với , lúc lướt qua vai nhau, Trần Gia Lễ đột nhiên gọi tôi:

"An Nhiên, chân đã đỡ hơn chưa?"

 

Tôi lịch sự đáp lời: "Phục hồi khá tốt."

Mái tóc ngắn đen nhánh của Trần Gia Lễ lòa xòa che trước trán, khóe môi hơi cong lên, đột nhiên tiến lại gần tôi vài bước.

"Hôm nay sao không gọi trai Gia Lễ?"

 

Tôi lùi dần về sau, dựa vào tường, bị giọng trầm thấp, lười biếng của cuốn hút, mặt đỏ tai hồng trong chớp mắt.

"À? Không phải lúc gặp , em đã gọi rồi sao?"

Anh nhẹ một tiếng.

"Lúc đó gọi là Gia Lễ."

Tôi ngẩng đầu lên đầy nghi ngờ.

Vậy nên!

Khác biệt ở đâu?

 

Anh tiếp tục : "Những ngày này có học tập chăm chỉ không? Thêm WeChat của , có gì không hiểu có thể hỏi ."

Tôi lấy điện thoại ra, vừa cảm ơn , vừa chân thành khen ngợi :

"Anh Gia Lễ, đó thật xinh đẹp, không phải em , ánh mắt của trai em, thực sự là tốt đến mức kỳ lạ."

Trần Gia Lễ dựa vào tường, tôi với ánh mắt nghi ngờ.

 

Tôi trực tiếp thêm vào danh sách bè, ghi là Trần Gia Lễ.

Nhìn thao tác trên điện thoại, nếu tôi không nhầm thì ghi là GG.

GG là gì?

Anh dẫn tôi trở lại phòng việc của trai tôi.

Nhưng khi mở cửa, tôi thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

mặt đỏ ửng ngồi trên sô pha, trai tôi đang ngồi chồm hổm bên cạnh ấy, bực bội xoa tóc.

 

12

Sắc mặt Trần Gia Lễ thay đổi liên tục.

Tôi che mặt, chỉ cảm thấy cảnh này còn 'drama' hơn cả cảnh vừa rồi.

 

Thế ở trên mặt Hứa Vô Ưu, tôi thấy một tia chột dạ.

Anh trai, đây là người thứ ba à!

Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, chuẩn bị đi ra ngoài.

Sợ Trần Gia Lễ phát điên, bắn tung tóe máu khắp người tôi.

Nhưng không ngờ, lại túm lấy tôi.

Anh cúi mắt, thản nhiên với trai tôi:

"Hứa Vô Ưu, tớ cho cậu ba phút, giải quyết chuyện cậu và Trần Gia Ngọc."

Anh kéo tôi ra ngoài, thở dồn dập, đứng bất tại chỗ.

Tôi suy nghĩ mãi mà thấy không ổn, Trần Gia Lễ, Trần Gia Ngọc...

"Anh Gia Lễ, đó là người sao?"

 

Anh ấy nhếch môi, :

"Em tôi, Trần Gia Ngọc."

Cặp đôi tôi ship, BE rồi ư?

Thật là... quá quắt.

 

13

Nói đến đây, bỗng nhiên Trần Gia Lễ vén lọn tóc mai bên phải của tôi ra sau tai.

Cúi đầu khẽ bên tai tôi một tiếng.

"Vậy nên, lúc nãy em tưởng, đó là ai?"

Giọng điệu cuối câu kéo dài, quyện vào tận xương tủy.

Tôi tê liệt.

Anh lại tiến gần vài phần: "Nhưng mà tiếng chị dâu kia, gọi không đúng, Hứa Vô Ưu mơ tưởng tiến vào cửa lớn nhà họ Trần ."

Gần như theo bản năng, tôi đứng về phía trai, nghẹn ngào phản bác: “Là nhà họ Trần các không xứng bước vào nhà họ Hứa chúng tôi.”

 

Trần Gia Lễ cũng không biết nghĩ đến cái gì, ngây người một lát, trong nháy mắt vành tai đỏ lên.

Tôi chớp mắt, vừa định chuyện, bị một tiếng rống giận cho giật mình.

"Trần Gia Lễ, lại gần như gì? Cậu tránh xa em tôi một chút."

 

Hứa Vô Ưu như một con chó lớn bị cướp thức ăn, mặt đỏ tía tai đi tới kéo tôi ra.

Trần Gia Lễ nhíu mày, đứng thẳng người, kéo Trần Gia Ngọc qua: "Hội nghị hôm nay hủy bỏ đi, chúng ta về trước đã."

Vừa bước đi một bước, lại quay người lại, cúi đầu bên tai tôi: "Có bài nào không hiểu, nhắn tin hỏi ."

 

Hứa Vô Ưu đứng tại chỗ, vẻ mặt kỳ lạ theo bóng hai người.

Một lúc sau quay đầu tôi với ánh mắt nghi ngờ: "Cậu ta vừa gì với em? Từ bao giờ em và Trần Gia Lễ thân nhau thế?"

Vậy... tôi có thể với ấy rằng tôi cũng đã để ý thấy ấy cũng rất quan tâm đến người nhà của người ta không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...