6.
Ra khỏi thang máy, Trần Gia Lễ ở phía sau tôi bất lực gọi tôi:
"Hứa An Nhiên, em chậm một chút, cẩn thận ngã."
Anh càng gọi tôi càng đi nhanh.
Thật sự là ném không nổi người kia.
Sống 20 năm, tôi cũng không biết hóa ra tôi là một nữ lưu manh.
Trần Gia Lễ bước vài bước tới lấy chiếc nạng của tôi.
"Lỡ chẳng may ngã thì sao? Không sợ đau à?"
Tôi ngước , bỗng chốc bình tĩnh lại.
Sự dịu dàng của có thể chết tôi.
Gội đầu xong, Trần Gia Lễ dẫn tôi đi trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo mới.
Sau đó, trực tiếp dẫn tôi đến một vài cửa hàng nội y, đẩy tôi vào trong để chọn đồ.
Mãi sau tôi mới nhận ra.
Mức độ quen thuộc với vị trí của cửa hàng quần áo nữ đến mức này, chắc hẳn đẹp trai đã có chủ rồi.
Anh vẫn mua trà sữa cho tôi trên đường đưa tôi về nhà.
Thật tiếc quá.
Một người trai dịu dàng như , không biết, người chị nào may mắn thương nhỉ?
7.
Buổi chiều, Hứa Vô Ưu về còn mang theo bữa tối.
Có lẽ để bù đắp cho việc không ở bên cạnh tôi vào ban ngày, ấy mang theo toàn bộ những món tôi thích ăn, quan trọng nhất là còn mang theo cho tôi một bộ tài liệu ôn tập cá nhân môn toán đại học.
Chữ viết phóng khoáng mạnh mẽ, đặc biệt đẹp mắt.
Cách giải các bài toán hóc búa đều có nhiều cách.
Tôi cầm tài liệu hỏi Hứa Vô Ưu:
"Của ai thế?"
Hứa Vô Ưu quay đầu lại: "À, cái này Trần Gia Lễ đặc biệt về nhà lấy rồi mang đến cho , bảo rằng nó nhất định hữu ích cho em."
Tôi cầm lấy cuốn sổ tay, tâm tư dao .
Muốn hỏi trai tôi, Trần Gia Lễ rốt cuộc có hay chưa.
Nhưng rồi lời lại quanh co lòng vòng, nuốt trở vào trong.
Bố mẹ tôi call video để trò chuyện với hai đứa chúng tôi.
"Anh trai có chăm sóc em cẩn thận không?"
Hứa Vô Ưu vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, đột nhiên đè chặt tôi sang một bên, một tay che miệng tôi, không cho tôi lên tiếng.
"Mẹ ơi, An Nhiên vẫn ổn ạ, hôm nay con dẫn nó đi gội đầu, còn mua cho nó quần áo nữa, bố mẹ cứ yên tâm vui chơi, chơi thêm một thời gian nữa nhé."
Tôi nức nở vài tiếng.
Là ấy đi cùng sao?
Thật là không biết xấu hổ!
Mẹ tôi nghe thấy tiếng bên này, híp mí với trai tôi:
"Vô Ưu, không bắt nạt em , cẩn thận bố về đánh con."
Anh trai tôi cà lơ phất phơ hai tiếng.
“Con nào dám bắt nạt An Nhiên, cha mẹ yên tâm đi.”
Cúp máy, tôi đá ấy vài cái.
“Anh dám ngược đãi chính em của mình, đáng đời không tìm .”
Vốn dĩ ấy là người vui vẻ hớn hở, bỗng nhiên lại im lặng, trông có vẻ rất u sầu.
Tôi tò mò: "Không thể nào? Có chuyện gì ?"
Anh ấy đứng dậy và đi.
Tôi khập khễnh đi theo sau: "Anh thực sự có người mình thích rồi à? Không thể nào? Ai mà không biết điều thế? Lại dám tổn thương trái tim trai tôi?"
Hứa Vô Ưu rõ ràng không muốn nhiều hơn, lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ của mình.
Chẳng mấy chốc, điện thoại reo lên một tiếng, mở ra xem, Hứa Vô Ưu đã chuyển cho tôi năm mươi nghìn tệ.
Ghi , tiền bịt miệng.
…
Muốn đưa thì cứ thẳng, nhất định phải tìm lý do, cái tên này.
Anh ấy thực sự quá khác thường.
Tôi và trai đều độc thân. Tôi biết người nổi tiếng mà ấy thích tôi thực sự không biết ấy thích là ai.
Bạn thấy sao?