4.
Tôi ngồi bên bàn ăn, vùi đầu vào cánh tay.
Hứa Vô Ưu phải nỗ lực rất nhiều mới nhấc nổi đầu tôi lên.
Có lẽ vì quá nhiều, trong mắt tôi còn ươn ướt.
Anh ấy hỏi tôi: "Nhóc con, sao lại khóc nữa ?"
Nói xong, ấy kéo người đang đứng bên cạnh giới thiệu với tôi:
"Đây là em tốt của , Trần Gia Lễ. Không sao đâu, không cần cảm thấy mất mặt, không đánh không quen, trai sẽ không để ý.”
"Tôi đúng không Trần Gia Lễ?"
Trần Gia Lễ thuận thế vẫy tay, giọng êm ái dễ nghe của nhẹ nhàng an ủi tôi: "Đừng lo lắng An Nhiên, hãy quên chuyện vừa rồi đi."
Anh thật dịu dàng.
Hu hu.
Tôi chết rồi.
Đối diện với đôi mắt đen láy hơi cong cong đó, tôi thực sự bật khóc.
"Xin lỗi Gia Lễ, em thực sự không cố ý đâu."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Hứa Vô Ưu nghe máy.
Nói chưa hai câu, ấy quay người bước ra ngoài.
"Trần Gia Lễ, công ty có việc, tôi đi trước, cậu dẫn em tôi đi gội đầu, cảm ơn nha."
Nói xong, thậm chí ấy còn không ngoảnh lại đầu, không chào tôi một tiếng, đã đi ra ngoài.
Gió sớm mai len lỏi qua khe cửa sổ. Nó thổi tung mái tóc trước trán Trần Gia Lễ.
Người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ đẹp, khóe môi luôn nở nụ .
Ngay cả khi gặp phải một kẻ ngốc nghếch như Hứa Vô Ưu, cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Từ trong bếp, lấy ra một đôi đũa, đưa cho tôi.
Nói nhẹ nhàng, khiến người tôi rã rời:
"Ăn đi, ăn xong trai dẫn em đi gội đầu, tiện thể, dẫn em đi dạo trung tâm thương mại."
Nếu như tóc tôi không quá bẩn, có lẽ lúc này tay đang vuốt ve đỉnh đầu tôi.
Dưới ánh dịu dàng của , tôi tan chảy thành một vũng nước.
Làm sao còn có thể nhớ đến Hứa Vô Ưu nữa.
Chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh, xem xem lúc này mình trông như con gì.
Tôi cầm lấy đũa, cúi đầu che giấu sự nóng bừng trên má.
Vừa ăn từng miếng nhỏ, vừa không quên cứu vãn hình tượng: "Cảm ơn trai, phiền trai rồi, em sẽ đi ngay."
"Không vội, coi chừng nghẹn."
Tôi từ từ nhai và nuốt tám chiếc bánh bao nhỏ, khi cầm đến xửng thứ hai, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thu tay lại.
"Anh ơi, em no rồi, em đi thay đồ, đợi em nhé, em sẽ quay lại ngay."
Trần Gia Lễ tôi, nhướng mày: "Sao chỉ ăn một xửng thôi? Do không ngon à?"
Tôi mỉm dịu dàng: "Anh ơi, em sao có thể ăn nhiều thế, em vào thay đồ trước..."
"Hứa Vô Ưu sợ em không đủ ăn nên đặc biệt để lại cho em đấy."
Hứa Vô Ưu, em cảm ơn nhiều.
Khi quay người rời đi, tiếng khẽ sau lưng khiến má tôi đỏ bừng bừng.
5
Nhà Hứa Vô Ưu ở tầng 22, Trần Gia Lễ sợ tôi đi lại không tiện nên dìu tôi vào thang máy.
Xuống đến tầng năm, hai đứa trẻ nghịch ngợm bước vào và chơi bóng rổ trong thang máy.
Tôi lùi lại né tránh không ngờ va vào Trần Gia Lễ, theo bản năng tôi vung tay bám lấy đùi điểm tựa.
Trần Gia Lễ đỡ tôi đứng thẳng, ôm vào lòng.
Nụ trên môi biến mất, giọng lạnh lùng.
"Nhóc con, nếu muốn xuống an toàn, ngoan ngoãn cầm bóng rổ cho cẩn thận, đừng tự chuốc họa vào thân."
Cậu bé hư hỏng vốn muốn phản bác, ngẩng đầu lên , liền xìu xuống.
Ngoan ngoãn ôm bóng rổ đứng sang một bên.
Mặt tôi đỏ bừng bừng, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, trong đầu chỉ toàn là cảm giác của những ngón tay vừa rồi.
Cả cơ thể ôm trọn trong vòng tay của Trần Gia Lễ, hơi thở trên đỉnh đầu phả xuống từng đợt.
Chuyển mắt sang vào gương đối diện.
Trần Gia Lễ cúi mắt chằm chằm vào đỉnh đầu tôi.
Ôi trời ơi, tai đẹp trai đỏ rồi, phải sao đây?
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ lung tung, "đing" một tiếng, thang máy đã đến tầng trệt.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Trần Gia Lễ lên tiếng, giọng trầm thấp, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"An Nhiên, có thể... buông ra không?"
Buông ra cái gì?
Theo tầm mắt của ấy, tôi cúi đầu.
Một bàn tay của tôi, đang kề sát đùi của .
Ngón tay vẫn không ngừng cử .
Cảm ơn, hưởng thọ 20 tuổi, tôi chết một lần nữa.
Bạn thấy sao?