VĂN ÁNNăm thứ ba ta làm nha hoàn nhóm lửa nơi phủ Ngự sử, chủ nhân thất lạc bên ngoài cuối cùng cũng được tìm về.Trớ trêu thay, ta lại trở thành thị nữ thân cận của nàng.Cả kinh thành đều truyền tai nhau rằng, tứ tiểu thư lưu lạc chốn thôn dã từ thuở lọt lòng, lời lẽ thô t ,ục, khí chất âm trầm.Trên đường đi, đám nha hoàn sai vặt đều dùng ánh mắt đầy vẻ th ương h ,ại mà nhìn ta.Nhưng khi ta bưng bát mì xuân vào trong phòng.Chỉ thấy tiểu cô nương kia — kẻ bị cả tộc chán gh ,ét — tay cầm đũa, đôi mắt sáng rực như sao.Một bát mì lớn, chẳng mấy chốc đã được nàng ăn sạch sẽ, nét mặt tràn đầy thỏa mãn.Quả nhiên giống như trong cổ thư từng viết: “Ấu tử không chê bữa ăn đơn sơ.”Ừm, một hài tử không kén ăn, thì có thể mang tâm địa xấu xa được sao?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?