Nhóm cư dân trong khu cũng liên tục nhảy tin nhắn:
“@Luật sư, chuyện này phạm pháp không? Gọi là tội gì thế?”“@Chuyên viên dọn dẹp, khỏi dọn nữa, tháo banh cái phòng luôn đi.”“@Cái rối loạn lưỡng cực kia, chi phí tôi lo hết, lên giúp tôi tát thằng tra nam hai cái!
Lúc này, Hạ Lẫm cuối cùng cũng hoàn hồn, giận dữ gào lên:
“Thẩm Sương, con mẹ nó bị điên à?! Dẫn nguyên đám người tới đây cái trò gì ?!”
“Cút ngay khỏi nhà tao! Không đi tao báo công an đấy!”
Hạ Lẫm gào lên, mặt đỏ bừng, giận dữ không còn giữ nổi bình tĩnh.
Tôi hít sâu một hơi, dồn hết can đảm, lớn tiếng đáp trả:
“Dựa vào đâu mà đuổi tôi?! Đây cũng là nhà tôi! Căn nhà này có một nửa là của tôi!”
Hạ Lẫm bình tĩnh lại, nhạt:
“Nhà ? Sổ đỏ đứng tên tôi. Tiền đặt cọc là tôi bỏ ra. Khoản vay ngân hàng cũng tôi đang trả.
Cô bảo nhà này có một nửa là của ?
Căn nhà này là tôi cho ở thì mới ở, tôi bảo cút thì phải ngoan ngoãn mà cút.
Thẩm Sương, tôi rồi — tự tát mình hai cái, xin lỗi Miên Miên thì vẫn còn chỗ ở.”
Tôi giận đến mức toàn thân run bần bật,
Nhưng lại nghẹn lời, một câu cũng không phản bác .
Kiều Miên Miên ló đầu ra từ sau lưng Hạ Lẫm,
Trên người còn quấn tấm drap lụa tôi đã đặc biệt đặt may — chính là bộ tôi định dùng cho đêm tân hôn.
“Tiểu Sương, không cần xin lỗi tôi đâu,” ta bộ áy náy, giọng nhỏ nhẹ:
“Là lỗi của tớ… tớ xin lỗi… bọn tớ uống say, nhất thời không kiềm chế nổi…”
【M* nó, ở đâu chui ra con “trà xanh này ?】
【Khoa học phổ cập: đàn ông say là bất lực nhé các chị em.】
【Nhưng đúng, căn nhà này đúng là không đứng tên nữ chính.】
【Càng đọc càng tức, thằng này cặn bã, con kia tiện nhân. Chưa kết hôn đã đâm đầu dâng lên.】
【Đòi tiền! Chị , đòi lại tiền! Đòi đến xu cuối cùng luôn!】
Tôi nghẹn mãi cuối cùng cũng bật một câu:
“Trả tiền! Tôi muốn đòi lại tiền!”
Hạ Lẫm bật , nét mặt đầy khinh bỉ:
“Đòi tiền? Cô dẫn đám người này đến đây để vòi tiền à?
Thẩm Sương, từ lúc nào trở nên như thế này? Trong mắt ngoài tiền ra còn thấy gì không?”
Khuôn mặt ta sa sầm:
“Miên Miên đúng, chẳng chịu nổi thử thách gì cả. Cô đúng là đồ ham tiền,
vừa nhắc đến chia tay là đã lộ nguyên hình.
Nói thẳng cho biết — muốn tiền thì không có, muốn mạng thì cho một cái, giỏi thì đi kiện đi!”
“Bọn này không phải đến đấy chứ?
Thẩm Sương, ngu đến tận cùng rồi. Dẫn cả đám người này tới đây, nghĩ gì?
Đánh tôi à? Tin không tôi gọi cảnh sát, cho các người hết thảy vào tù?!”
Phòng livestream nổ tung.
Bình luận bay như mưa:
【Ngầu quá! Nhanh gọi luật sư vào nhóm!】
【Đây không phải phim mà còn hay hơn cả phim.】
【Tụi mình lập quỹ đi, chị mà khởi kiện là em donate liền.】
【Mong chị đừng tha thứ, kiện chết thằng đó đi!】
【Đi bị sếp tức muốn chết, giờ tranh thủ xem livestream cũng bị “căng thẳng”? Hỏi thật chị có dám chửi lại không? Không thì cho tôi lên sóng, để tôi chửi giùm!】
【Làm content à? Không thể nào lại có thằng đàn ông tệ thế này thật chứ?】
【Phòng cháy, phòng trộm, phòng luôn thân — quả nhiên không sai mà.】
【Giờ phải sao đây, nhà trai tôi cũng đang dụ tôi bỏ tiền sửa nhà, tôi bắt đầu thấy sợ rồi…】
Tôi cầm lên cặp ly sứ nhân đặt trên tủ,
trên đó còn in rõ dấu son môi của Kiều Miên Miên.
“Tôi không sợ báo cảnh sát,” tôi lạnh lùng ,
“Những thứ này đều là tôi mua. Tôi có quyền lấy lại.”
Cặp ly ấy là do chúng tôi cùng khi thi đỗ đại học.
Năm ấy chúng tôi mười tám tuổi, chuẩn bị bước vào mối quan hệ xa.
Yêu xa suốt bốn năm mà không đổi thay,
đến khi đã có công việc ổn định, kinh tế ổn định,
cảm tưởng như sắp kết hoa kết trái — sao lại biến thành thế này?
Hạ Lẫm đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp:
“Thẩm Sương, đừng quá. Coi chừng hối hận đấy.”
Tôi nâng cặp ly trong tay, ném mạnh xuống sàn.
Rắc một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Đồ đã bẩn thì tôi không cần nữa. Người đã bẩn — tôi càng không cần.
Tôi rút điện thoại, mở danh sách mua hàng ra,
chụp màn hình rồi gửi thẳng vào nhóm cư dân:
“Bắt đầu chuyển đồ đi. Trong căn nhà này, đến cái đinh cũng là tôi mua.
Cái gì dọn thì dọn hết cho tôi.”
Chuyên viên thu xếp đồ đạc lập tức hô hào mọi người vào vị trí, bắt đầu gom hàng.
Trong livestream, cư dân mạng thi nhau phát biểu:
【Từ từ đã, chị streamer cho cận cảnh cái máy nhỏ đó với, xịn xò lắm á. Chị ơi, tiện thể thả link mua đi!】
【Nói lâu rồi mà, bộ đèn nhà chị ấy siêu đẹp luôn! Giá còn rẻ hơn cái tôi định mua nữa kìa.】
【Tôi thích bộ sofa đôi kia quá. Hàng da thật không ?】
【Chị streamer có xe không, chất hết đồ lên đi, nhà tôi cũng đang sửa, toàn thứ dùng đấy.】
【Phải đó, mấy món trang trí nhỏ xinh ghê, gói gọn lại gửi tôi nha, đặt đơn luôn nè.】
Cô nàng livestream vội vàng khoát tay, lúng túng :
“Chờ chút mọi người ơi, hôm nay còn nhiệm vụ quan trọng, mấy cái link để sau tính nha!”
Từng món đồ nội thất nhỏ và thiết bị điện tử chất đầy gần nửa chiếc xe tải.
Người trong phòng livestream vẫn không ngừng khen tấm tắc:
“Chị này có mắt chọn đồ thật đỉnh, nên mở kênh livestream bán hàng đi!”
【Làm gì phải đi thêm chứ, chị chia sẻ kinh nghiệm sửa nhà không đụng hố còn ăn nên ra hơn ấy.】
【Làm livestream bán hàng đi, chị chọn đồ đỉnh thật sự luôn.】
Đúng lúc đó, từ trong phòng ngủ lại vang lên tiếng hét chói tai của Kiều Miên Miên.
Thì ra là cậu bé lớp 8 và một thanh niên gầy gò đang cùng nhau lôi kéo Hạ Lẫm và Kiều Miên Miên ra khỏi giường.
【Chú ơi, ngủ thì ra sàn mà ngủ, cái giường này tụi cháu phải dọn đi rồi.】
Cậu bé ấy đúng thật chẳng kiêng nể ai.
Kiều Miên Miên vừa hét vừa quấn chăn lao vào phòng tắm trốn.
Hạ Lẫm thì quấn chăn đứng dưới đất, giận dữ trừng mắt tôi:
“Thẩm Sương, quá đáng lắm rồi! Giờ dù có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không tha thứ đâu!”
“Chú ơi, nếu không có gương thì lấy nước tiểu soi mặt thử đi,”
Cậu bé buông lời sắc lẹm, chỉ sang phòng vệ sinh,
“Xem có xứng với chị tôi không.”
“Có cơm mềm thì ăn cho tử tế,
đã ngồi ăn rồi còn chửi chủ nhà, giờ thì hay rồi — đập luôn cái nồi cơm.”
Cả livestream rần rần:
【Miệng thằng bé đỉnh quá!】
【Biến mây biến thành mưa rồi đấy nhé.】
Anh tài xế răng vàng vẫn đứng bên cạnh bảo vệ tôi,
quanh nhà thấy hầu hết đồ đạc đã dọn xong,
bèn cúi đầu hỏi nhỏ:
“Giờ sao đây? Em có đòi tiền sửa nhà không?”
Tôi khắp căn nhà, từ nội thất đặt theo kích thước riêng, đến đồ điện tử đã lắp đặt,
phòng bếp, nhà tắm, từng viên gạch, từng chiếc vòi nước — đều là tâm huyết của tôi.
Tôi đã bỏ vào nơi này bao nhiêu cảm.
Tôi thậm chí còn chừa ra một góc nhà, định sau này đặt hàng rào trẻ em.
Tôi từng tưởng tượng cảnh nhà có thêm thành viên mới,
một nhóc tì bụ bẫm, tay chân ngắn ngủn, bò qua bò lại trong đó…
Bỗng từ đám đông vang lên một tiếng thất thanh.
Cô nàng livestream thốt lên run rẩy:
“S-Sương… Sương ơi…”
Trên màn hình livestream, hiệu ứng “Carnival” bắt đầu nổ liên tục,
từng cái một, không ngừng, không dứt.
Mọi người dừng hết lại, quay đầu cùng nhau đếm.
Khi đếm đến 100, hiệu ứng mới ngừng lại.
Số người xem livestream đã vượt quá 100,000.
Trên bảng xếp hạng, một đại gia ẩn danh, tên tài khoản chỉ là một dãy ký tự, để lại một hàng chữ rành rành:
“Tiền sửa nhà tôi lo, đội thi công tôi gọi, ngay lập tức, tháo sạch cho tôi.”
Quay trở lại căn nhà mới, Hạ Lẫm và Kiều Miên Miên đã chỉnh tề lại quần áo.
Ngôi nhà từng ấm áp giờ đây trống trơn lạnh lẽo, không còn chỗ để ngồi, tất cả mọi người chỉ có thể đứng.
Hạ Lẫm đang cố gắng ngăn răng vàng và trung niên gỡ bức ảnh cưới xuống.
Anh cảnh sát đầu đinh đứng giữa, cố gắng hòa giải.
Khi thấy nhóm công nhân theo sau tôi, tay xách nào búa, nào máy móc, sắc mặt Hạ Lẫm bỗng đỏ bừng, ta giật mạnh tay tôi lại:
“Tiểu Sương, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em thật sự phải tuyệt đến thế sao? Em chưa từng nghĩ đến tương lai của hai đứa mình à?”
Kiều Miên Miên cũng bước tới, muốn nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Sương, đừng như … hai người đã định ngày cưới rồi mà…”
Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi sự tiếp của hai người:
“Không có sau này, cũng không có đám cưới nào hết.
Hạ Lẫm, biết rõ thứ tôi căm ghét nhất là phản bội.
Từ nay về sau, ngay cả cũng đừng nghĩ.”
Hồi nhỏ, bố mẹ tôi từng vì một người ngoại mà ngày nào cũng cãi vã, đánh nhau.
Tôi còn nhớ mình co rúm dưới gầm bàn, run như cầy sấy,
rồi bị kéo ra ngoài bắt lựa chọn: muốn theo bố hay mẹ.
Kết quả là, chẳng ai cần tôi.
Cả hai rất nhanh đã có gia đình mới, có con mới.
Chỉ có tôi, lớn lên lạc lõng như một đứa trẻ mồ côi.
Tôi đã từng khổ đến thế.
Dù có phải sống độc thân cả đời, tôi cũng không thể sống với một người đàn ông vô trách nhiệm.
Bác chủ nhà đưa cho tôi một cây búa nhỏ:
“Nghĩ kỹ chưa? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Tôi cắn môi, nước mắt lưng tròng vẫn mỉm :
“Cháu đăng bài tìm người giúp chỉ để chắc chắn mình không mềm lòng.
Người sai không phải cháu. Cháu không hối hận.”
Tôi bước đến trước tấm ảnh cưới, dưới chân là nền gạch sáng bóng.
Tôi nhớ rõ ngày mới nhận chìa khóa,
Hạ Lẫm đã cầu hôn tôi ngay trong căn nhà cũ,
rằng lời hứa năm ấy là sẽ cho tôi một mái nhà, và đã thực hiện rồi.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa gật đầu.
Dù căn nhà này không lớn, hướng nhà cũng chẳng đẹp,
nó là một tổ ấm nhỏ xinh mà tôi từng đặt trọn niềm hy vọng.
Mỗi góc trong căn nhà đều chứa đựng giấc mơ của tôi về một gia đình, một cuộc sống mới.
Bạn thấy sao?