Tôi lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ, năm ngoái khi phát hiện ra tim bố tôi không tốt, tôi đã đưa bố đến bệnh viện, sau đó phẫu thuật tim.
Tôi sợ bố mẹ biết tiền phẫu thuật quá đắt, không chịu chữa nên đã với bố mẹ là chỉ mất vài trăm.
Không ngờ bố mẹ lại tin thật.
9
Mẹ tôi lải nhải xong thì bắt đầu ra lệnh cho tôi: “Giai Tuyết, con nhanh chóng sắp xếp giường cho Kim Bảo đi, mẹ sẽ đưa Kim Bảo đến ngay, nước chảy xuôi chứ không chảy ngược, bệnh viện đểu cáng này, không cho nó kiếm tiền !”
Lời này thật buồn , nước chảy xuôi chứ không chảy ngược.
Bây giờ đi ăn một bữa cơm cũng phải mất vài trăm.
Tôi nhấp một ngụm nước trái cây, giả vờ lo lắng : “Mẹ, bây giờ con không về , bên này hoãn chuyến bay rồi.”
Mẹ tôi mắng: “Không có máy bay thì không biết đi tàu cao tốc à? Mày bị ngu à?”
Nghe mẹ tôi , tôi khẩy trong bụng.
“Mẹ, bây giờ con đang ở trên đảo, ngoài máy bay ra thì không có phương tiện nào khác để ra ngoài.”
Mẹ tôi lập tức bắt đầu phàn nàn: “Không có việc gì mà chạy ra đảo gì? Cháu trai mày xảy ra chuyện lớn như , mày là ruột lại không có ở đây!”
Bố tôi ở bên cạnh quát rất to: “Mẹ kiếp, bà xem con bà đẻ ra bất hiếu thế nào, bây giờ nhà có chuyện, đến bóng dáng cũng không thấy!”
Nói xong, bố tôi bắt đầu đánh mẹ tôi.
Tôi nghe thấy trong video truyền đến tiếng vào người, vô thức nhíu mày.
Nhưng rất nhanh, tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Tôi đã từng khuyên mẹ tôi ly hôn kết quả lại bị mẹ tôi mắng một trận.
Đã như , tôi cũng không quan tâm nữa.
10
Không lâu sau, đồng nghiệp ở bệnh viện gửi video cho tôi.
Nói mẹ tôi và những người khác đưa cháu trai chuyển đến, bây giờ đang cãi nhau ở cổng bệnh viện.
Lý do là không chịu trả tiền xe cứu thương, bệnh viện kia thật sự là lừa đảo, quãng đường chỉ có vài chục km mà lại đòi năm trăm mấy.
Tình hình của cháu trai rất nguy cấp, bị chị dâu và những người khác ép chuyển viện, bệnh viện bên kia để đảm bảo an toàn cho cháu trai, đã mang theo thiết bị y tế đắt tiền lên xe cứu thương.
Sau khi đưa người đến nơi an toàn, không những không nhận tiền mà còn bị là bệnh viện lừa đảo.
Họ
nNgay lập tức cãi nhau với chị dâu và những người khác ngay ở cổng.
Cổng bệnh viện bị chặn lại.
Đồng nghiệp vừa phát trực tiếp cho tôi vừa phàn nàn về sự kỳ quặc của gia đình tôi.
Tôi trả lời ấy, đây không phải là lần đầu tiên.
Đồng nghiệp cũng trả lời một chữ "cũng đúng".
Cuối cùng, bệnh viện bên kia thực sự không muốn dây dưa với chị dâu và những người khác nữa, lên xe đi mất.
Mẹ tôi và chị dâu giống như những gà trống chiến thắng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Còn với những người dân xung quanh rằng, gì mà .
Những người xung quanh cũng lắc đầu, cảm thấy gia đình này thật kỳ quặc.
Cho đến lúc này, đứa cháu trai nằm trên giường bệnh đột nhiên thở dốc.
11
Mẹ tôi và những người khác mới ý đến đứa cháu trai, vội vàng hét trong phòng khám, bảo bác sĩ đến chữa bệnh.
Nhưng không một bác sĩ nào muốn tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay này, không còn cách nào khác, trưởng khoa đành tiếp nhận đứa cháu trai.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, trưởng khoa bảo mẹ tôi và những người khác nộp trước hai mươi vạn tiền phẫu thuật, nếu không sẽ không phẫu thuật.
Chị dâu lập tức mắng: “Hai mươi vạn, sao các người không đi cướp đi, trước đây đến đây chữa bệnh không phải chỉ mất vài trăm sao?”
Trưởng khoa dù sao cũng là bác sĩ già có kinh nghiệm, hai tay đút túi, né tránh linh hoạt, chị dâu và mẹ tôi căn bản không chạm vào ông.
Thậm chí cuối cùng, trưởng khoa còn tìm một vị trí rất tốt.
Ông có thể chuyện với mẹ tôi và chị dâu mẹ tôi và chị dâu căn bản không chạm vào ông ta.
Trưởng khoa đẩy đẩy mắt kính, ho hai tiếng rồi : “Trước đây vài trăm, là bác sĩ Đường trả tiền, các người sẽ không thật sự cho rằng đến bệnh viện khám bệnh, phẫu thuật rồi nằm viện, chỉ mất vài trăm chứ?”
“Bên ngoài ăn một bữa cơm cũng mất vài trăm, nằm viện một tháng, còn cung cấp miễn phí thức ăn, trên đời này gì có chuyện tốt như .”
Mẹ tôi ngây người, lẩm bẩm Giai Tuyết với tôi là chỉ mất vài trăm.
Trưởng khoa bật chế giễu.
Mà lúc này, đứa cháu trai trên giường bệnh, sắc mặt đã thay đổi, là biết sắp không xong rồi.
Bạn thấy sao?