Anh ta thở dài:
“Dương San à, bên mình vừa nhận một đơn hàng từ nhà họ Phí. Nhưng mà… phía họ đích danh cầu em không tham gia.”
Nhóm mà tôi dành nửa năm để xây dựng, giờ bị gạt khỏi, tôi đành cố gắng đàm phán.
Giám đốc Lâm lúc này mới nhẹ giọng:
“Bên mình cũng rất khó xử. Nhưng biết đâu em có thể xoay chuyển thế.”
“Thực tập sinh trước kia em dẫn dắt — Phí Lãng, biết chứ?”
“Cậu ta là nhị thiếu của nhà họ Phí. Em đã gì khiến cậu ta nổi giận ? Bây giờ cậu ta trở thành trưởng nhóm dự án rồi.”
“Tối nay có tiệc rượu, công tử nhà họ bảo em ăn mặc đẹp một chút. Biết đâu lại có cơ hội lật ngược thế.”
…
Tôi nghĩ đúng ba giây.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Dọn sạch bàn việc ở công ty, tất cả những gì Phí Lãng từng tặng, tôi ném hết vào đống rác.
Bắt xe nhanh về căn hộ nhỏ mà tôi và Phí Lãng từng sống chung, hủy hợp đồng , dọn đồ.
Mọi thứ diễn ra một mạch không chút chần chừ.
Chỉ cần liên quan đến Phí Lãng, tôi đều thấy ghê tởm.
Thấy tôi một mình ôm đồ ra đổ rác, bà chủ nhà cau mày, không hài lòng, rồi gọi thẳng cho Phí Lãng.
Tôi không kịp ngăn.
Bên kia bắt máy.
Bà chủ nhẹ giọng khuyên:
“Này, quay về nhà xem cậu thế nào đi, không là người ta dọn đi luôn đấy.”
“Bình thường cưng chiều người ta như bà hoàng, giờ lại giận dỗi cái gì? Là đàn ông thì đừng sĩ diện quá, sai thì cúi đầu xin lỗi!”
Nhưng đầu dây bên kia… không phải Phí Lãng.
Là giọng một , khàn khàn, hình như vừa mới ngủ dậy, uể oải nũng:
“Nói gì thế ạ, cháu mới là của ấy mà~”
“Chậc, Phí Lãng! Anh lưu tên gì thế này, Dương? Dương ngực C gọi đến kìa! Đừng tắm nữa!”
…
Nghe đến biệt danh đó, mặt bà chủ biến sắc.
Bà lập tức cúp máy, xắn tay áo lên, cùng tôi dọn dẹp đồ.
“Thôi, loại rác rưởi đó mình đừng giữ nữa. Tiền cọc trả lại cho cháu hết!”
“Sau này cần nhà ở, cứ liên hệ dì Triệu!”
Chưa đến nửa ngày, cả căn hộ chỉ còn lại chiếc tủ quần áo mà tôi từng trang trí để cầu hôn Phí Lãng.
Hoa hồng đã sớm héo úa, thối rữa.
Giòi bọ bò đầy lên bộ vest rể.
Đó là món quà duy nhất tôi từng chuẩn bị cho Phí Lãng.
Không kịp chuyển đi, tôi nhờ bà chủ gọi người đến vứt bỏ.
10
Phí Lãng bước ra từ phòng tắm, nghe tiếng đang bực bội mắng chửi:
“Mắng cái gì chứ?! Ai là tiểu tam? Không thì mới là tiểu tam đấy!”
…
Vừa rồi đổ đồ uống, khiến Phí Lãng phải thay đồ.
“Bình tĩnh chưa?”
Phí Lãng chán nản rút mấy điếu thuốc ra hút.
Cô dụi mắt, uể oải:
“Cả thế giới đều biết vừa đá em phải không? Có con nhỏ gọi đến, chửi em thậm tệ.”
“Ai? Anh xử nó cho em.”
Phí Lãng hơi bực.
Từ sau khi có từng thích năm đó, lại chẳng thấy vui, mà càng ngày càng phiền.
Rõ ràng trước kia đương với Dương San rất dễ chịu.
Dương San không bao giờ giận dỗi vô cớ, chuyện gì cũng lý lẽ rõ ràng.
Lần cuối gặp, lúc xõa tóc, trông đẹp đến lạ thường…
Phí Lãng lúng túng bắt chéo chân, đè lên phần cơ thể không biết điều kia.
Không sao, đợi đến lúc Dương San tìm cớ xuống nước, chỉ cần thuận đà là .
Anh tỏ vẻ thờ ơ hỏi:
“Rồi, nghe, vừa nãy ai gọi? Tiếp thị gì à? Số đâu dễ mà bị lộ.”
Cô trên giường trợn trắng mắt:
“Thì là con nhỏ Dương San đó. Mấy trong nhóm tụi không gọi nó là ‘Dương ngực C’ à?”
“À à, giờ thì em nhớ ra rồi. Có phải con nhỏ quê mùa mà từng trêu chọc không?”
Phí Lãng giật phắt điện thoại.
Số kia… quen thuộc đến mức thuộc lòng.
Quả nhiên là Dương San.
Khóe môi ta nhếch lên:
“Sao? Nó gọi đến mắng em à? Mắng sao , kể nghe thử xem. Con nhỏ đó hiếm khi nổi giận lắm.”
Dương San… đúng là hiếm khi nổi giận.
Mỗi lần như thế, đều là vì… ta.
Vì cứu tôi mà đánh cướp, bị chấn não, Dương San lạnh mặt ở lại chăm ta suốt một tuần trong ICU.
Vì chắn rượu thay tôi khi đói, bị xuất huyết dạ dày, tôi tức đến mức phải chạy vào nhà vệ sinh khóc.
Tức giận… là vì có mà.
Không , thì đâu thèm để ý chứ.
“Con nhỏ đó mắng là đồ rác rưởi, ngoại , còn dọa nếu không về nhà sẽ dọn đi.”
“Hahaha~ Đọc ngôn nhiều quá rồi hả? Còn đếm ngược thời gian nữa chứ? Cho một tháng hay ba ngày lựa chọn đây?”
Phí Lãng tỏ ra hứng thú, ra hiệu cho thêm vài câu nữa.
Muốn nghe thử… lời ghen của Dương San.
Cô trân quý, hóa ra cũng biết chửi thô đến thế, không còn giống phong cách của nữa.
Quả thật, sẽ khiến người ta mất đi lý trí — bỏ cả sự giáo dưỡng, học thức, toàn tâm toàn ý lao vào .
Điều đó chứng tỏ… Dương San thật sự rất để tâm đến ta.
Phí Lãng hít một hơi sâu, mỉm gọi lại số.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?