Bí Mật Trong Thư [...] – Chương 1

Em tôi mới hai mươi tuổi đã kết hôn, hai mốt tuổi sinh con, còn tôi – năm nay đã hai mươi bảy – vẫn chưa lấy chồng.

Mấy năm nay, tôi lần lượt dắt trai về ra mắt, cứ đến lúc gần tính chuyện cưới xin, là ba tôi lại kéo họ vào thư phòng.

Tôi không biết ông gì với họ trong đó, sau khi bước ra, ai nấy đều thay đổi – trở nên xa lạ và đáng sợ, thậm chí có người còn như muốn b ó p ch tôi ngay tại chỗ.

Bạn trai gần đây nhất thì cho rằng ba tôi quá đáng, cũng đi vào thư phòng như bao người trước.

Và rồi, khi bước ra, ta nổi giận đùng đùng chia tay, còn tát tôi hai cái thật mạnh.

Tôi thật sự rất thắc mắc: rốt cuộc lý do chia tay là gì?

Thư phòng của ba tôi, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

1

“Con h ạ ti ệ n! Mày thấy g h ê t ở m không hả?”

“Lần sau tao phải để trai mày gi ch mày thì mày mới biết sợ!”

Bạn trai vừa bỏ đi, ba tôi liền nghiến răng nghiến lợi mắng tôi.

Thật ra mấy năm nay, tôi đã quen năm người – không ai là không kết thúc bằng một cuộc chia tay thảm .

Điểm chung? Tất cả đều từng vào thư phòng của ba tôi.

Tôi cũng không muốn tin lòng người thay đổi nhanh đến thế, sự thật thì rành rành.

Tôi nhíu mày ba, hy vọng ông có thể một lời xin lỗi.

Nhưng ông lại tôi bằng ánh mắt như muốn x é x á c.

Thậm chí còn tiếc nuối vì sao trai tôi không ra tay gi tôi cho xong.

Tôi biết ba luôn chiều em , còn tôi thì chẳng bao giờ quan tâm.

Hồi còn học cấp ba, khi tôi mới chớm biết , ba đã bắt tôi chia tay ngay.

Thế mà em chỉ cần đủ tuổi hợp pháp là đã tự do kết hôn, vì sao chứ?

Nhìn em rể dọn đến sống chung, ngày ngày chăm sóc, thương em tôi sau khi cưới, tôi thật lòng ghen tị với hạnh phúc của nó – ở bên người mình suốt đời.

Mỗi khi thấy tôi sang, ba lại đá tôi ngã lăn ra đất, hét:

“Đừng có mơ chuyện lấy chồng! Nhìn cái gì mà ?”

Lúc em và chồng đi trăng mật nước ngoài, ba bắt tôi ở nhà quỳ gối kiểm điểm.

Ông còn sai em tôi khuyên tôi đừng kết hôn, đừng “ đời người khác.”

Tôi từng nghĩ liệu mình có phải con ruột không, nên âm thầm thám tử điều tra.

Kết quả đúng là tôi là con ruột của ông.

Tôi thật sự không hiểu nổi – vì sao ông nhất quyết không cho tôi đương, không cho tôi lấy chồng?

Trong khi tôi vừa xinh đẹp, vừa thường xuyên gặp người thật lòng thương mình.

Bất lực, tôi lên mạng đăng bài kể lại câu chuyện, mong tìm lời giải thích.

Dân mạng nhao nhao đưa ra giả thuyết:

【Có khi lúc sinh ra , ba đang định ký hợp đồng ăn lớn, vì chào đời nên lỡ mất cơ hội, giờ hối hận nên trút giận lên đấy.】

【Hay là giống người thứ ba năm xưa của ba , mẹ thấy ghét nên ba cũng ghét lây.】

Tôi tiếp tục âm thầm điều tra, ba tôi chỉ là một giáo viên, chẳng hề buôn bán kinh doanh gì.

Ông cũng sống mẫu mực, chưa từng có bồ bịch bên ngoài.

Tôi thật sự không hiểu lý do.

Ba tôi luôn cố chia rẽ tôi và những người tôi .

Không còn cách nào khác, tôi đành tìm bác hai ( trai ba tôi) nhờ giúp khuyên can.

Đại bá cũng thấy ba tôi quá đáng, ông tức giận đến nhà khuyên:

“Con ông đã có người thương, cha mẹ thì phải tác thành cho con.

Ai đời cấm con đương?

Tôi thấy ông đúng là đầu óc có vấn đề rồi đấy!”

Ba tôi im lặng đại bá, rồi nắm tay ông kéo thẳng vào thư phòng.

2

Sau khi bước ra khỏi thư phòng, ánh mắt dịu dàng vốn có của đại bá bỗng trở nên độc địa và đầy t h ù hận.

Ông không những không khuyên tôi nên đương, mà còn đ á t hẳ ng một cú vào ngự c tôi.

“Con đê tiện, từng này tuổi rồi còn muốn đương? Mày xứng à?!”

Đúng lúc đó, bá – vợ của bác hai- đến tìm ông, vừa thấy cảnh tượng ấy liền mắng ông một trận tơi bời.

Nhưng rồi ba tôi lại kéo bà vào thư phòng.

Và sau khi bước ra, bá ấy cũng tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng lạnh như băng:

“Không nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa. Nếu còn dám thì tao sẽ đ ầ u đ ộc mày ch luôn.”

Tôi thấy thật kỳ lạ.

Rốt cuộc trong thư phòng của ba tôi cất giấu điều gì mà mỗi ai bước vào, khi đi ra đều quay ngoắt thái độ ba trăm sáu mươi độ với tôi?

Cả em tôi nữa — chúng tôi từ nhỏ đến lớn rất thân thiết, mà đến cuối cùng, nó cũng đứng về phía họ.

Nó bảo tôi đừng kết hôn, sống một mình tự do có gì không tốt?

Nó còn lén đốt sạch ảnh của tôi và những người cũ, xóa sạch số liên lạc của họ khỏi điện thoại tôi, cấm tôi gặp mặt hoặc liên hệ với bất kỳ người đàn ông nào.

Tôi ngày đêm trăn trở, mất ăn mất ngủ vì chuyện này quá đỗi quái lạ.

Nhưng ít ra vẫn còn mẹ tôi đứng về phía tôi.

Mẹ tôi mở ba cửa hàng ăn uống, bận từ sáng đến tối, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, nên cũng không biết tôi ở nhà bị b ắ t n ạt ra sao.

Tôi đã từng rất đau lòng sau mỗi lần chia tay, khóc lóc, nổi điên… đều vô ích.

Nỗi tuyệt vọng dâng lên như muốn x é t0ạc lồng ngực tôi, để mặc gió từ khung cửa thổi vào, lạnh đến thấu xương.

Ba tôi liếc tôi bằng ánh mắt khinh thường, rồi ngồi xuống ghế sofa xem tivi như không có chuyện gì.

Tôi bước tới, đứng chắn trước mặt ông, nét mặt nghiêm nghị:

“Ba, ba thật đi, rốt cuộc vì sao lại đối xử với con như ? Con đã gì sai? Hay con có điểm nào khiến ba chướng mắt?

Mình là người một nhà, nếu có hiểu lầm thì thẳng với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Sao cứ phải đẩy mọi thứ đến mức này?”

Tôi chỉ muốn mở lời một lần, gỡ bỏ khúc mắc giữa hai cha con.

Nhưng ông còn chẳng thèm tôi lấy một cái, cứ lạnh lùng dán mắt vào màn hình.

“Tao đã rồi, không cho mày đương kết hôn. Nếu mày dám trái lời, tao sẽ g i ế t mày ngay!”

Rồi ông nghiêng đầu, mắt trợn ngược, trừng trừng tôi.

Tôi không nhịn rùng mình.

Ông không hề .

Ngay sau đó, ông đứng dậy, vào bếp lôi ra một c0n da0 phay, lao tới như phát điên muốn c h é m tôi.

Tôi hoảng loạn chạy vào phòng, khóa trái cửa lại, vội nhắn tin cầu cứu thân gọi cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, tôi cũng theo sát sau.

Một nữ cảnh sát lập tức khống chế ba tôi, hất văng con da0 trên tay ông, tôi mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.

“Ông Tô, hiện tại nghi ngờ ông có ý định g i ết người. Mời ông lập tức về đồn để điều tra rõ!”

Dù đã bị còng tay, ba tôi vẫn tỏ ra khinh khỉnh, chẳng chút sợ hãi.

Bạn thân tôi thấy tay tôi bị da0cứa rớm m á u, mặt tái nhợt, nước mắt lã chã.

Cô ấy giận dữ lao đến, thẳng vào người ba tôi, nghẹn ngào hét lên:

“Ông điên rồi sao? Đó là con ruột ông đấy!

Chỉ vì không muốn nó lấy chồng mà ông định nó luôn sao?”

Cô ấy òa khóc nức nở, không thở nổi vì đau lòng.

Tôi biết — nếu không có cảnh sát ở đây, chắc chắn ấy sẽ liều mạng đánh ông để đòi lại công bằng cho tôi.

Ít nhất trên đời này vẫn còn có người thật lòng thương tôi, muốn tôi hạnh phúc.

Cảnh sát nghiêm giọng hỏi ba tôi vì sao lại .

Nhưng ông vẫn trơ mặt, không hề tỏ ra ăn năn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...