Lần đầu tiên tôi cùng chồng về quê ấy ở nông thôn.
Trong bữa tiệc làng đón tiếp chúng tôi, chị dâu họ của chồng lén đưa tôi một mảnh giấy.
【Bọn họ đều là ma.】
01
Tôi và Tôn Nghị kết hôn đã ba năm, đây là lần đầu tiên tôi về quê ấy.
Phải ngồi xe suốt ba ngày hai đêm mới đến ngôi làng nằm sâu trong núi này.
Chồng tôi là người duy nhất trong làng trăm năm nay đỗ đại học, vì để đón tiếp chúng tôi, trưởng thôn tổ chức tiệc lớn, mời cả làng đến ăn uống.
Ba mẹ chồng rất quý tôi, dân làng cũng thân thiện, dù nơi này nghèo nàn và hẻo lánh, chỉ ở lại ba ngày thì tôi vẫn chịu .
Trong làng, bà con chằng chịt quan hệ với nhau, tôi cũng không phân biệt nổi ai với ai, chỉ có thể cầm điện thoại ngồi một bên.
Một đám đàn ông thì cụng ly hò hét, một đám phụ nữ bận rộn dọn dẹp bưng bê.
Lúc mang đồ ăn lên, một người phụ nữ bất ngờ chạm vào tôi, nhét vào tay tôi một mảnh giấy.
Khi tôi kịp phản ứng lại, ấy đã bước nhanh đi xa.
Tò mò, tôi mở ra xem, bên trên là nét chữ thanh tú:
【Bọn họ đều là ma.】
Tôi không hiểu, cũng không cảm thấy sợ hãi, định đưa cho Tôn Nghị xem thử, lúc đó ấy đã bị ép uống đến say mèm.
Anh họ của mặt đỏ bừng, đang gào thét gọi một người phụ nữ ở xa.
Tôi sang, thì ra là người đã đưa mảnh giấy cho tôi.
Cô ấy là chị dâu họ của Tôn Nghị.
Bữa tiệc làng kéo dài đến tận nửa đêm, Tôn Nghị say đến bất tỉnh, bị mấy người khiêng về nhà.
Tôi đi theo về nhà, thì bất ngờ bị chị dâu họ từ đâu lao ra, túm lấy tay tôi.
Giọng ấy rất nhỏ, phát âm mơ hồ không rõ.
Nhưng tôi vẫn nghe điều ấy :
「Bọn họ đều không phải người!」
Sự xuất hiện đột ngột của chị dâu tôi giật cả mình, không thèm để ý đến ấy mà chạy thẳng vào sân.
Lúc vào cửa, tôi cố ý quay lại .
Cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt trừng trừng tôi chằm chằm.
02
Toàn thân Tôn Nghị nồng nặc mùi rượu, ngáy như sấm.
Còn tôi thì không ngủ , vừa không quen, vừa bị ám ảnh bởi mảnh giấy và lời của chị dâu.
Đêm ở nông thôn yên tĩnh đến rợn người, tôi bỗng thấy buồn tiểu, lại ngại dùng bô trong nhà nên vội vàng chạy ra khỏi sân.
Ngồi trong nhà xí, tim tôi đập “thình thịch” như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chưa kịp đi xong đã kéo quần lên, chạy vội về, thì bất ngờ có một bóng đen lao ra, bịt chặt miệng tôi.
Tôi vùng vẫy theo bản năng, người đó quá khỏe, tay bịt miệng tôi chặt đến mức chỉ phát ra tiếng “ưm ưm”.
「Đừng sợ, là tôi, là tôi.」
Là giọng của một người phụ nữ, dưới ánh trăng tôi nhận ra — là chị dâu!
Lúc này tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Người phụ nữ này… vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa nhà tôi.
「Cô đừng hét, tôi sẽ thả tay ra.」
Lúc đó nước mắt tôi đã rưng rưng, tôi gật đầu lia lịa, ấy quả nhiên buông tay.
Ngay khoảnh khắc ấy buông tay, tôi dốc hết sức đẩy mạnh ấy, vừa khóc vừa chạy như điên vào nhà.
Vừa vào phòng đã khóa trái cửa, tôi lập tức ra cửa sổ.
Chị dâu không đuổi theo, cũng không rời đi.
Cô ấy vẫn đứng đó, ánh mắt như xuyên thấu, tôi chằm chằm không chớp.
Tôi sợ đến phát điên, lay mãi cũng không thể đánh thức Tôn Nghị.
Chỉ còn cách ôm lấy , lắng nghe tiếng ngáy của , không dám nhắm mắt.
Tôi tắt đèn, vì tôi thấy bật đèn càng đáng sợ hơn.
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ tôi cảm thấy mình như bị lộ rõ hơn.
Nhưng tôi không dám ngủ, đành dựa sát vào Tôn Nghị, mở điện thoại lên xem video.
Vài tiếng sau, cơn buồn ngủ ập đến, điện thoại tuột khỏi tay.
Ánh sáng từ màn hình rọi về phía cửa sổ bên cạnh giường, khiến tôi hoảng sợ hét toáng lên:
「Aaaaaa!!!」
Trên kính cửa sổ… in rõ một gương mặt người méo mó vặn vẹo…
03
Lại là chị dâu!
Cái người điên này!!!
Lần này thì tôi thật sự phát điên rồi!
Tôn Nghị ngủ say như chết, tôi liền lao ra ngoài hét lớn.
“Chị bị điên à! Chị muốn gì?!”
Tôi gần như gào thét hết sức, Tôn Nghị không tỉnh, lại khiến ba mẹ chồng từ căn nhà đối diện chạy sang.
Mẹ chồng thấy hình liền vội vàng chắn trước mặt tôi.
Ba chồng thì vớ lấy cây chổi trong sân, không chút nương tay mà quất thẳng vào chị dâu họ.
“Cút! Cút mau!”
“Còn bậy nữa, tao bảo chồng mày đánh chết mày luôn!”
Chị dâu bị đánh đến mức không chống đỡ nổi, tóc tai rối bù, hai tay ôm đầu chạy vòng quanh sân.
Nhưng ánh mắt của chị ta vẫn không rời khỏi tôi, vẫn trừng trừng chằm chằm.
Tiếng ồn ào trong sân khiến Tôn Nghị tỉnh dậy, chạy ra ôm tôi rồi kéo vào trong nhà.
“Chồng ơi, người đàn bà đó…”
Tôi sợ đến mức năng lắp bắp lại thấy chị dâu bị đánh tội quá, liền muốn Tôn Nghị ra can ngăn.
Dù chị ta không bình thường, thật ra cũng chưa tôi.
Tôn Nghị dường như chẳng quan tâm đến chuyện chị dâu bị đánh, hai tay che tai tôi lại, giọng dịu dàng.
“Che tai lại, đừng nghe là sẽ không sợ nữa.”
Tôi gật đầu, vẫn không nhịn mà liếc ra ngoài.
Chị dâu đã bị đánh đuổi đi, ba mẹ chồng tức giận xông vào nhà.
“Con điên đó! Lát nữa phải báo cho chồng nó, đánh cho chết luôn!”
Mẹ chồng vừa chửi vừa gào, khi thấy tôi thì lập tức nở nụ giả tạo.
“Tiểu Tĩnh à, đừng sợ! Con điên đó, lần sau mà gặp lại thì tìm cái gậy mà đuổi nó đi!”
Tôi cắn môi, gật đầu.
Ba mẹ chồng rời đi, để lại tôi và Tôn Nghị.
Tôi lại nhớ tới mảnh giấy mà chị dâu nhét cho, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về người phụ nữ này.
Tôi thử dò hỏi Tôn Nghị.
“Chồng ơi, chị dâu … chị ấy bị sao ?”
Tôn Nghị khựng lại một chút, rồi giải thích.
“Anh cũng không biết, chỉ là hồi nhỏ có gặp vài lần, nghe người lớn chị ấy bị điên, hình như sinh phải thai chết lưu, không chịu đựng nổi nên phát điên. Thật ra họ cũng từng đưa chị ấy đi khám, bệnh nặng quá, nên đành bỏ cuộc.”
Lời của Tôn Nghị đã tan biến phần lớn nỗi sợ trong tôi, chị dâu thật ra cũng là người đáng thương.
Nhưng mà, chữ viết trong mảnh giấy chị ấy đưa tôi lại rất nắn nót, rõ ràng là người từng đi học.
Tôi lại không kìm hỏi thêm.
“Chị ấy lúc bình thường chắc là người tốt lắm nhỉ?”
Tôn Nghị lắc đầu.
“Không biết nữa, đừng lo, chị ấy sẽ không quay lại đâu.”
Thấy phản ứng của Tôn Nghị như , tôi cũng không hỏi thêm.
Lời một người điên , tôi cũng chẳng muốn truy cứu.
Ba mẹ chồng không có nhà, Tôn Nghị muốn đưa tôi ra sông bắt cá.
Bạn thấy sao?