Bí Mật Trong Điện [...] – Chương 1

Yêu nhau năm năm, tôi và Thời Tấn luôn dùng chung điện thoại.

Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì tìm một người trai hoàn hảo, dịu dàng và tận tâm.

Cho đến trước ngày đính hôn, tôi phát hiện trong điện thoại ta có một không gian ẩn.

Trong ảnh, một đã xăm tên ta lên phần hông.

“Nếu dám cưới ta, thì chỗ này sẽ không còn là của riêng nữa.”

Anh ta trả lời: “Ngoài ra, còn ai có thể khiến em thoải mái như thế?”

đáp: “Không quan tâm, gửi địa chỉ hôn lễ cho tôi, tôi sẽ đến cướp rể!”

Giây tiếp theo, Thời Tấn gửi một định vị.

“Được thôi, dám đến thì dâu sẽ đổi thành em.”

1

Trước mắt tôi là một đoạn hội thoại xa lạ đến mức khiến tôi sững người trong vài giây mới có thể hoàn hồn.

Không gian trong điện thoại này tràn ngập những ứng dụng hẹn hò ám muội như “Tantan”, “Momo”.

Tôi chưa từng thấy qua.

Chưa kể đến tài khoản mạng xã hội trước mặt đang dùng ảnh đôi với một nào đó.

Theo bản năng, tôi lật ngược điện thoại lại.

Bên trong chiếc ốp lưng pha lê trong suốt, vẫn còn kẹp bức ảnh chụp chung của chúng tôi vào dịp kỷ niệm năm năm ở “Thế Giới Băng Tuyết”.

— Dưới tòa lâu đài băng huyền ảo, Thời Tấn quỳ một gối cầu hôn tôi, pháo hoa rực sáng giữa bầu trời đêm.

Không thể nhầm lẫn, đây đúng là điện thoại của ta!

Như thể một gáo nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, tôi lạnh toát cả người.

Vô thức nín thở, tôi định tiếp tục lướt lên xem tin nhắn trước đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng cửa phòng tắm mở ra!

Tôi vội vàng tắt màn hình điện thoại.

Thời Tấn quấn hờ một chiếc khăn tắm bước đến sau lưng tôi, cúi xuống ôm chặt lấy tôi.

Hơi thở nóng rực phả nhẹ sau vành tai, khiến người tôi cứng đờ.

“Đang xem gì thế? Có đẹp bằng chồng em không?”

Dạo gần đây, Thời Tấn về nhà rất muộn.

Mỗi lần trở về, việc đầu tiên ta là lao ngay vào phòng tắm.

Anh ta trong phòng phẫu thuật có mùi hóa chất rất nồng, không muốn mang theo mùi đó về phiền tôi.

Nhưng lúc này, tôi không còn chắc chắn liệu mình có nên tin những lời ấy nữa không…

Thấy tôi im lặng, Thời Tấn chậm rãi cúi xuống, đặt những nụ hôn lên bên cổ tôi.

Ngay khi bàn tay ta luồn vào vạt áo, định trượt vào eo tôi—

Tôi không kìm mà rùng mình một cái, theo phản xạ, nắm chặt lấy cánh tay ta.

“Sao thế?” Anh ta cau mày, khó hiểu tôi.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu ta chằm chằm.

“Thời Tấn, thích xăm mình không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Thời Tấn rõ ràng đông cứng lại trong thoáng chốc, ngay sau đó, ta bật .

“Nói lung tung gì ? Em quên rồi sao, bệnh viện bọn không cho phép bác sĩ xăm mình.”

Vừa , ta vừa rút điện thoại khỏi tay tôi.

“Lại đang xem mấy video kiểm tra kỳ quặc nữa à?”

“Lần trước là tám chiếc bánh cuộn Thụy Sĩ, lần này lại là gì?”

Anh ta nhập mật khẩu, mở khóa điện thoại.

Màn hình ngay lập tức quay trở lại giao diện quen thuộc mà chúng tôi vẫn dùng chung mỗi ngày.

Hai bộ mật khẩu, hai không gian khác nhau.

Lúc nãy, khi mở khóa, tôi vô nhập nhầm mật khẩu điện thoại thành mật khẩu thanh toán.

Không ngờ, chính sai sót đó lại khiến tôi vô phát hiện ra đoạn tin nhắn tán tỉnh mờ ám giữa ta và một người phụ nữ khác.

2

Lòng ngực tôi chua xót đến nghẹn lại.

Tôi cố gắng kiểm soát cảm , cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Tối hôm đó, tôi lặng lẽ gương mặt mà mình đã suốt năm năm nằm ngay bên cạnh.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống gối.

Năm tôi học cấp hai, bố ngoại với người phụ nữ khác.

Mẹ tôi sa vào rượu chè suốt mấy năm rồi tái hôn.

Từ đó, tôi trở thành kẻ dư thừa trong chính ngôi nhà của mình.

Thời Tấn biết quá khứ của tôi, cũng hiểu rằng tôi luôn thiếu cảm giác an toàn trong cảm.

, vào ngày chúng tôi chính thức ở bên nhau, ta đã cố đổi mật khẩu điện thoại và mật khẩu thanh toán thành giống tôi ngay trước mặt tôi.

Anh ta đã thề:

“Nhược Nhược, không giống những gã đàn ông không dám cho xem điện thoại.”

“Với em, không có bất kỳ bí mật nào.”

“Yên tâm đi, chuyện của bố em sẽ không bao giờ lặp lại với chúng ta.”

Lúc đó, nghe những lời này, tôi đã cảm đến mức rưng rưng nước mắt.

Tưởng rằng mình đã tìm một người thấu hiểu và đáng để tin cậy.

Nhưng bây giờ lại, tất cả những lời thề son sắt ấy, hóa ra chỉ là một trò che đậy vụng về và đáng .

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Thời Tấn đã chuẩn bị xong bữa sáng, đợi tôi ở bàn ăn.

Tôi không biết phải đối mặt với ta thế nào, chỉ đành viện cớ mình không có khẩu vị.

Vừa định cầm túi bước ra khỏi nhà, tôi liền bị ta gọi lại.

“Nhược Nhược, hôm nay chúng ta hẹn mẹ đến công ty tổ chức tiệc cưới, em quên rồi sao?”

Tôi sững người, lúc này mới nhớ ra.

Thời Tấn khẽ , bước đến gần, xoa nhẹ lên đầu tôi.

“Em xem kìa, lo lắng đến mức lú lẫn luôn rồi.”

“Anh đã quyết định xong cả rồi. Hoa cưới sẽ dùng loại hoa hồng xanh mà em thích.”

“Em thích tuyết, chúng ta sẽ một lễ cưới có tuyết nhân tạo…”

Giọng ta dịu dàng, tràn đầy chiều, ánh mắt đầy mong chờ.

Nếu không tận mắt thấy đoạn tin nhắn kia vào tối qua có lẽ tôi cũng không dám tin rằng, phía sau khuôn mặt đậm chất si này, trái tim ta đã sớm đổi hướng.

Tôi cảm thấy như có một tảng đá lớn đè chặt lên lồng ngực, khiến tôi không thở nổi.

Tôi muốn từ chối.

Nhưng bác Thời luôn đối xử rất tốt với tôi, bà còn mắc bệnh tim.

Lý trí nhắc nhở tôi rằng, nếu đột ngột thất hẹn, bà có thể sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Tôi vẫn cùng Thời Tấn đến công ty tổ chức tiệc cưới.

Chỉ là, dù họ có miêu tả lễ cưới lung linh đến đâu, tôi cũng chẳng nghe lọt một chữ nào.

Trong đầu chỉ toàn là đoạn tin nhắn tối qua.

Cuối cùng cũng chờ đến lúc phần giới thiệu kết thúc, tôi vừa định mở miệng thì—

Bỗng nhiên, một nữ thực tập sinh của công ty tổ chức cưới lên tiếng, cắt ngang lời tôi.

Cô ta cao giọng :

“Tôi cảm thấy chọn chủ đề ‘Trọn Đời Duy Nhất’ cho hôn lễ này có vẻ không chính xác lắm.”

“Cô Phương, thấy sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...