Ngày nhà họ Cố đến tìm tôi nhận lại con ruột, giả thiên kim nhảy xuống biển.
Mọi người đều nghĩ ta chỉ bỏ nhà đi.
Chỉ có tôi biết, ta thực sự đã chết.
Ba tháng sau, tin tức về cái chết của ta lan truyền, ai nấy cũng sẽ vì ta mà mở chế độ hỏa táng.
Đặc biệt là trai điên khùng của tôi, thậm chí còn có thể kéo tôi theo để chôn cùng.
Lúc Cố Diễn đến đón tôi, đạn mạc trên màn hình đều khuyên tôi chạy ngay:
【Má nó, nam chính lại trút giận lên nữ phụ, ấy luôn! Kết quả nữ chính lại mượn xác hoàn hồn rồi HE với nam chính! Vậy nữ phụ chết oan thì tính sao đây? Ai giải thích giùm tôi với?】
【Cứu với, của hai tên sát nhân này có gì đáng để hâm mộ trời?】
【Nữ phụ mau chạy đi! Đừng về nhà họ Cố, ổ rắn độc đấy!】
Nhưng tôi vẫn lên xe hắn.
Không ai biết, tôi cũng là một kẻ biến thái.
1
Lúc Cố Diễn đến đón tôi, tôi đang ngủ trên mộ của Hạ Dự An.
Bia mộ lạnh lẽo và cứng ngắc, nằm lên đau cả xương, với một đứa quen mất ngủ như tôi, hiếm hoi lắm mới có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, Hạ Dự An ấy lên trời kiếm tiền trước.
Còn bảo một trăm năm sau, đợi tôi lên tìm, ấy nhất định sẽ mua một căn nhà lớn, không để tôi ngủ trong căn phòng trọ tồi tàn nữa.
Tiếc là tôi chưa kịp nghe hết, đã bị một cú đá tỉnh giấc:
“Ê, mày là Hạ Tiểu Hoa?”
Người tự xưng là trai nhà họ Cố—Cố Diễn, đứng đó nhàn nhã xuống tôi.
Tôi dụi mắt, hơi bực bội, vẫn gật đầu: “Ừ.”
Cố Diễn khẽ khẩy:
“Tên quê thật.”
Ánh mắt hắn lướt qua bộ đồ tang trên người tôi, nhíu mày:
“Mặc cả cây trắng, ngủ giữa nghĩa trang, đầu óc có vấn đề à?”
Tôi đứng dậy, với hắn:
“Không có đâu, trai à, em đang đợi đấy.”
Cố Diễn mặt lạnh:
“Đợi tôi ở nghĩa trang? Cố phải không?”
Tôi cúi đầu, vẻ mặt đầy đau thương:
“Lúc nhận điện thoại của mọi người, em đang đi tảo mộ, chưa kịp thay đồ.
“Chủ nhân ngôi mộ này mất vào đúng ngày này năm ngoái, hung thủ vẫn chưa bị bắt, xem, có đáng thương không?”
Cố Diễn nhíu mày, mất kiên nhẫn nghe tiếp:
“Được rồi, không phải cố là . Thu dọn rồi đi thôi.”
Nói dối đấy.
Tôi tất nhiên là cố .
Tôi đã tính toán kỹ thời gian, dụ hắn bước vào nghĩa trang này.
Chỉ để xem hắn có còn nhớ Hạ Dự An không.
Kết quả đã rõ ràng.
Cố Diễn chỉ liếc ảnh chụp một cái rồi xoay người bỏ đi, còn chửi một câu: “Mẹ kiếp, xui xẻo thật.”
Tôi đứng im tại chỗ, thu lại nụ , lạnh lùng theo bóng lưng hắn.
Trong túi tôi có một con dao.
Tôi đang nghĩ, có nên đâm thẳng vào cổ hắn không.
Nhưng ngay khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, cơn gió bất chợt thổi qua nghĩa trang vốn đang yên tĩnh.
Có chút lạnh, lại rất dịu dàng.
Như thể Hạ Dự An đang khuyên tôi đừng manh —
Tôi từ nhỏ đã biết mình không giống người bình thường.
Nhìn thấy đứa trẻ đuối nước, tôi không có cảm .
Nhìn thấy vật chảy máu, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Từng có người mắng tôi là quái vật.
Nhưng Hạ Dự An thì không nghĩ .
Anh ấy nhặt tôi về nhà, vất vả việc để nuôi tôi.
Mỗi khi tôi sắp mất kiểm soát, ấy sẽ ôm chặt tôi:
“Hạ Tiểu Hoa, đừng nghe những lời đó, em là một đứa trẻ rất tốt.”
Vì không muốn thất vọng, tôi cố gắng kiềm chế bản thân.
Tôi chưa bao giờ với rằng, đã nuôi suốt mười năm thực chất là một kẻ biến thái.
Cô ta sẽ lén mặc đồ của , trộm ngủ trên giường của , tham lam hít lấy mùi hương của .
Nhưng giờ thì, những ý nghĩ dơ bẩn ấy, sẽ chẳng bao giờ biết nữa.
Anh chết rồi, lên trời, hóa thành một vị thần nhân hậu.
Còn tôi, vẫn sống, trở thành một con quỷ lang thang nơi nhân gian.
Gió mát từng đợt lướt qua gò má tôi.
Tôi bất lực bức ảnh trên bia mộ, thiếu niên trong đó vẫn dịu dàng như thế.
“Được rồi, Hạ Dự An.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không ra tay ở đây.
“Sẽ bẩn mộ của mất.”
Gió mới chịu ngừng lại.
Cố Diễn ngoái đầu , thấy tôi vẫn chưa đi, liền bực bội giục:
“Quê mùa, còn không nhanh lên? Ông đây còn phải dẫn về bàn giao nữa!”
Tôi lặng lẽ bước theo.
Đứng trước mặt hắn, tôi ngẩng đầu, giả vờ ngoan ngoãn, dịu dàng :
“Anh trai, vất vả cho rồi, đi đường xa như , lái xe có mệt không?”
Cố Diễn vừa ngậm điếu thuốc lên miệng, híp mắt sang tôi.
Qua làn khói mỏng, đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách:
“Đừng gọi tôi là trai, buồn nôn.”
Tôi nhẹ, không gì, thản nhiên ngồi vào xe hắn.
Ừ, hắn đúng.
Thật sự rất buồn nôn.
2
Không gian trong xe rộng rãi, đủ để người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng chỉ sau một cuộc điện thoại, sắc mặt Cố Diễn lập tức trở nên khó coi.
Tôi biết lý do.
Nữ chính—cũng chính là em nuôi giả mạo mà hắn đã cưng chiều suốt hai mươi năm, Cố Vãn Ninh, vì không muốn thấy tôi nên đã cãi nhau to với mẹ Cố, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Đã một ngày rồi, vẫn không có tin tức gì.
Không ai biết ta đã đi đâu, ngoại trừ tôi.
Tôi có thể thấy đạn mạc của thế giới này.
Tôi biết, Cố Vãn Ninh vừa mới tức giận nhảy xuống biển.
Thời điểm ta nhảy xuống, chính là hai phút trước, lúc Cố Diễn mắng tôi là “quê mùa”.
Nếu tôi muốn thay đổi cốt truyện chỉ cần với Cố Diễn một tiếng, với khả năng của nhà họ Cố, Cố Vãn Ninh chắc chắn vẫn còn có thể cứu.
Đáng tiếc, tôi không muốn.
Những người từ thế giới khác đang tranh cãi kịch liệt về câu chuyện của họ:
【Phong cách cũ quá đáng sợ! Giả thiên kim vừa tức giận đã nhảy biển, nam chính ba tháng sau mới nhận tin chết, thế là trút giận lên nữ phụ, kéo ấy đi bồi táng, tam quan kiểu gì đây?!】
【Cặp nhân vật chính nhau chết đi sống lại, hoàn toàn không xem mạng người khác ra gì!】
【Cái chính là, đến cuối truyện giả thiên kim lại mượn xác hoàn hồn, nữ phụ bị chết tính sao đây? Tôi hỏi ai bây giờ?】
【Nam chính chỉ là quá thôi! Không thích thì đừng đọc ai cầu xin đọc đâu?】
Nam chính là Cố Diễn.
Nữ chính là Cố Vãn Ninh.
Còn tôi, là nữ phụ chết sớm.
Còn Hạ Dự An… thậm chí chẳng tính là một nhân vật trong truyện.
Tôi không nhịn mà nhếch môi lạnh.
Bởi vì ta là nữ chính, nên ai cũng phải hối hận vì sự ra đi của ta, mở chế độ hỏa táng.
Ngay cả tác giả cũng có thể bỏ qua quy luật sinh tử, cho ta đặc quyền hồi sinh.
Vậy còn Hạ Dự An thì sao?
Anh ấy chết rồi thì thôi à? Không quan trọng à?
Tôi quay về nhà họ Cố, chỉ để xem một chuyện—
Cố Vãn Ninh, rốt cuộc sẽ hồi sinh bằng cách nào?
3
Khi xe đến nhà họ Cố, vừa bước xuống, một cặp vợ chồng phong thái tao nhã đã vội vàng đi tới.
“Tiểu Hân, những năm qua con sống bên ngoài vất vả rồi, mẹ cuối cùng cũng tìm con.”
Mẹ ruột của tôi rưng rưng nước mắt, trông dịu dàng và thấu hiểu.
Những năm thầm Hạ Dự An, tôi đã sớm học cách che giấu sự tối tăm trong lòng, ngụy trang thành một ngây thơ, rực rỡ.
Thế nên tôi siết chặt tay bà, đôi mắt đỏ hoe không một chút sơ hở, như thể đang cảm vì thân thất lạc tìm lại:
“Mẹ ơi, trở về bên mẹ, con thật sự rất hạnh phúc…”
Bên cạnh còn có một người đàn ông trầm lặng, gương mặt lạnh lùng. Tôi ông với ánh mắt mong đợi, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông:
“Ba.”
“Ngoan lắm.”
Ba tôi mỉm khen ngợi.
Còn Cố Diễn—
Tôi vốn định cùng hắn diễn một màn em thâm , lại bắt gặp vẻ mặt khinh thường của hắn:
“Tôi đã đưa người về cho hai người rồi, bây giờ có thể đi tìm Tiểu Ninh chưa?”
Bạn thấy sao?