13.
Nhưng chưa kịp ngồi hẳn xuống thì Cố Bình Kinh đã đứng dậy, đổi sang chỗ khác.
“Không tiện.”
Cậu lạnh lùng liếc Lục Nhiễm: “Bạn tôi sẽ không vui.”
Cả căn phòng bỗng nhiên nổ tung.
Lục Nhiễm cậu với vẻ không thể tin nổi: “Cố Bình Kinh, cậu có rồi sao? Là người trong lớp mình hay trong trường?”
“Sao từ trước đến nay không nghe thấy gì nhỉ?”
“Đúng đấy, rốt cuộc là ai?”
“Mình thật sự tò mò, Cố Bình Kinh thích kiểu con nào ?”
Bạn thân tôi siết chặt tay tôi, gần như hét lên.
“Chiêu Chiêu, Cố Bình Kinh vừa ngầu điên lên !”
“Trời ơi, bộ dạng Lục Nhiễm bị từ chối mà đến phát sướng.”
“Nhưng của cậu ấy là ai nhỉ? Cố Bình Kinh đúng là có sức hút quá, đó thật may mắn!”
“Mình ganh tị quá đi mất, thực sự ngưỡng mộ ấy!”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng lấy tay che miệng : “Nói nhỏ thôi, Lạc Lạc.”
“Có chuyện gì thế, sao mặt cậu đỏ ? Bị sốt à?”
Tôi vội vàng đứng dậy, loay hoay tìm cách thoát ra: “Có chút ngột ngạt.”
“Mình đi vệ sinh một lát.”
“Cậu có cần mình đi cùng không?”
“Không cần.”
Tôi vội vàng bước ra khỏi phòng, vừa đến cửa thì cảm nhận ánh mắt của Cố Bình Kinh vào lưng tôi. Rồi tôi nghe thấy giọng của cậu.
“Là người trong trường.”
“Cô ấy rất nhút nhát, rất ngoan, tôi sợ ấy sẽ sợ hãi nên chưa công khai.”
“Chúng tôi biết ấy chứ?” Lục Nhiễm tiếp tục hỏi dồn: “Chắc chắn là rất xinh và có thân hình đẹp đúng không? Cậu kén chọn như , chắc chắn không phải bình thường.”
Có người còn : “Chắc chắn là đẹp hơn hoa khôi của lớp mình rồi, phải không?”
Lục Nhiễm ngượng ngùng : “Đừng chứ, chắc chắn là hơn tôi nhiều rồi…”
Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của Cố Bình Kinh.
“Đúng , ấy đẹp hơn cậu nhiều.”
Tiếng trong phòng bỗng nhiên ngưng bặt trong sự ngượng ngùng.
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Bình Kinh đã đợi ở bên ngoài. Mặc dù tôi biết cậu ấy sẽ đến tìm tôi, khi thấy cậu ấy, lòng tôi vẫn tràn ngập niềm vui.
“Đi theo tôi.”
Cố Bình Kinh nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía cuối hành lang.
“Chúng ta đi đâu ?”
Cậu ấy dùng chút lực, kéo tôi sát vào người mình. Ngón tay thon dài của cậu vòng qua eo tôi một cách tự nhiên: “Nhớ em.”
“Tối qua chúng ta còn gặp nhau mà.”
“Một ngày rồi.”
Tôi không nhịn , hỏi nhỏ: “Nhớ nhiều đến mức nào?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Cả hai chúng tôi đều không để ý rằng, cách đó không xa, có một học vừa đi vệ sinh bước ra, vô thấy bóng dáng của chúng tôi đi qua khúc quanh. Cậu ta lập tức chạy về phòng bao: “Tôi vừa thấy Cố Bình Kinh với cậu ấy…”
15.
Trên sân thượng tràn ngập những khóm hoa. Đó là giữa mùa hè, dù trong đêm, hoa vẫn nở rực rỡ dưới ánh trăng. Cố Bình Kinh ngồi trên ghế, còn tôi quỳ ở hai bên đùi cậu, chậm rãi ngồi xuống, giống hệt như đêm hôm đó trong lớp học.
“Cố Bình Kinh.”
“Ừ?”
“Cậu thường lén xem ảnh của tôi như à?”
“Em đang hỏi trong lớp học hay những lúc khác?”
“Đều tính cả.”
Cố Bình Kinh hạ mắt, yết hầu nhấp nhô: “Mỗi ngày.”
“Mỗi ngày?” Tôi kinh ngạc: “Cố Bình Kinh… cậu chịu nổi không?”
Cậu ấy khẽ , nắm lấy tay tôi rồi ép xuống.
“Em nghĩ sao?”
Tôi cảm thấy như đang lạc vào một ảo ảnh trên sa mạc rộng lớn, nơi bỗng nhiên mọc lên một tòa tháp đơn độc, cao ngạo. Ngón tay tôi nóng lên, run rẩy, muốn rút tay lại bị cậu ấy giữ chặt hơn.
“Chiêu Chiêu, em đánh giá thấp trai mình quá.”
“Tôi không…”
“Cố Bình Kinh, tôi sợ, cậu thả tay ra trước đã…”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ nó.”
Tôi ngoan ngoãn thật, mặc dù tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết , thậm chí còn lén xem vài đoạn văn “H”, dù sao, khi xuyên vào cuốn sách này, tôi mới chỉ mười tám tuổi, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm.
Cố Bình Kinh bật trước sự ngây ngô của tôi. Cậu buông tay, kéo tôi lại gần hơn, nâng mặt tôi lên để hôn, giọng khàn khàn : “Chiêu Chiêu, sau này em sẽ nó đến chết.”
“Không đâu.” Mặt tôi đỏ bừng, nóng hổi.
Cố Bình Kinh nhẹ nhàng nắm lấy gáy tôi, kéo tôi lại gần hơn. Nụ hôn của cậu ngày càng sâu, và mặt tôi càng nóng hơn. Cơ thể tôi như sáp nóng chảy, sắp tan chảy trong vòng tay của cậu ấy.
“Chiêu Chiêu.”
Cố Bình Kinh thở dốc, nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Tôi mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy đã bế tôi đặt lên một chiếc ghế bên cạnh. Cậu đứng dậy, cầm lấy hộp thuốc lá, giọng khàn khàn: “Tôi đi hút một điếu.”
Tôi liếc một chỗ nào đó, không nhịn mà che miệng . Cố Bình Kinh lắc đầu, gõ nhẹ vào trán tôi: “Hứa Chiêu Chiêu, chờ đó mà xem.”
“Chờ gì cơ?”
Đột nhiên, giọng của Tống Ninh Tự vang lên từ cửa sân thượng.
“Bình Kinh, cậu lại trốn ở đây à.”
Giọng của Tống Ninh Tự càng lúc càng gần. Tôi giật mình, theo phản xạ về phía Cố Bình Kinh. Cậu ấy cho tôi một ánh mắt trấn an rồi bước tới, cầm hộp thuốc lá trong tay: “Chỉ là đang hút một điếu thôi.”
Tống Ninh Tự không tin: “Cậu có dẫn đến đây không?”
“Bình Kinh, cậu giấu giếm với người khác thì thôi, với tôi mà cũng giấu thì không đâu nhé.”
Tống Ninh Tự có một người lấy chồng ở Bắc Kinh, qua nhiều mối quan hệ, gia đình họ có liên quan đến nhà họ Cố. Cô của Tống Ninh Tự rất biết cách tạo mối quan hệ, thường xuyên qua lại với mẹ của Cố Bình Kinh. Khi Cố Bình Kinh chuyển trường đến đây, của Tống Ninh Tự đã dặn dò rằng nhất định phải tạo dựng quan hệ tốt với Cố Bình Kinh.
Tống Ninh Tự vừa vừa tiến về phía tôi, Cố Bình Kinh nhanh chóng chặn cậu ta lại: “Tống Ninh Tự.”
“Cô ấy nhút nhát, đừng ấy sợ.”
Giữa màn đêm u ám, giọng của cậu ấy càng thêm lạnh lẽo. Tống Ninh Tự hơi do dự, cuối cùng dừng bước.
“Cậu về trước đi, tôi và ấy còn ở lại đây thêm chút nữa.”
Tống Ninh Tự không rời đi ngay mà hỏi: “À đúng rồi, Bình Kinh, cậu có thấy Hứa Chiêu Chiêu đâu không?”
“Con bé đó biến mất một lúc rồi.”
Giọng của Cố Bình Kinh lạnh lùng: “Có thấy, ấy đi xuống rồi.”
“Đi rồi sao?”
“Chắc là .”
Tống Ninh Tự có vẻ hơi lo lắng: “Được rồi, tôi sẽ xuống tìm ấy.”
Vừa đi, Tống Ninh Tự vừa lấy điện thoại ra. Vài giây sau, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông. Bước chân của Tống Ninh Tự lập tức dừng lại.
Bạn thấy sao?