7
Tôi và Thẩm Cẩn Ngôn đi bên nhau trên con đường ngoài quán bar.
Gió thổi hơi lạnh, cả hai chúng tôi đều rùng mình vì gió buốt. Thẩm Cẩn Ngôn để ý thấy điều đó, liền chắn trước mặt tôi.
Anh :
“Anh đưa em về nhà.”
Tôi còn hơi choáng váng, chỉ đáp mơ màng:
“Được.”
Anh tiếp tục hỏi:
“Em ở đâu?”
Tôi: “…”
Tôi giật mình tỉnh táo lại. Nhà tôi… ở đâu nhỉ? Biệt thự khu Binh Giang Đế Cảnh sao? Rõ ràng, câu trả lời này không phù hợp với nhân vật tôi đang đóng.
Sau một hồi xoay sở, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một câu trả lời.
“Tôi ở ký túc xá của khách sạn Binh Giang.”
Khách sạn nhà Lâm Thư Nguyệt, cách đây khoảng nửa giờ đi xe.
Tôi với
“Ký túc xá cách đây cũng khá xa, đưa em về bằng xe điện của đi.”
Thẩm Cẩn Ngôn thoáng khựng lại:
“À… xe điện của bị trộm mất rồi, mình đi taxi nhé.”
Tôi hơi ngập ngừng:
“Nhưng giờ này đi taxi mắc lắm.”
Thẩm Cẩn Ngôn nhạt:
“Không thể để em đứng đây chịu lạnh .”
Anh câu đó như một tổng tài . Tôi che mặt, cảm thấy mình chắc là bị nước vào đầu rồi. Làm gì có tổng tài đi giao hàng!
Đến cửa khách sạn, tôi và Thẩm Cẩn Ngôn chia tay đầy cảm.
Lâm Thư Nguyệt đứng khoanh tay, lạnh lùng chỉ vào bãi cỏ trước khách sạn.
“Cô có thấy bãi cỏ đó không? Chị giữ lại cho em đấy, sau này chỉ có em phép nhổ rau dại ở đây.”
Tôi: “…”
Lâm Thư Nguyệt:
“Nếu nhổ hết trong nước rồi, chị sẽ đưa em sang châu Âu nhổ tiếp. Khách sạn nhà chị mở đến đâu, rau dại là của em hết.”
Tôi cạn lời:
“Vậy thì cảm ơn chị nhiều.
Trong phòng tổng thống của khách sạn, trước khi đi ngủ, tôi nằm lướt điện thoại. Thuật toán đề xuất cho tôi một bài đăng trên Xiaohongshu.
“Bạn bè ơi, hôm nay tôi muốn vỡ bụng luôn. Tôi ở một công ty con của một tập đoàn đa quốc gia.
Hôm nay lần đầu tiên gặp con trai của sếp lớn, cũng là tổng giám đốc tương lai của chúng tôi. Không phải vì tôi việc giỏi mà là vì tôi nghèo!”
“Chuyện là thế này, công ty tôi đãi ngộ khá tốt, hầu hết đồng nghiệp đều có xe, chỉ mình tôi hằng ngày đi một chiếc xe điện cà tàng.
Trưa nay, tôi đi xe ngang qua thư ký của giám đốc, ta ngay lập tức mượn xe của tôi, là muốn cho tổng giám đốc mượn.”
“Tưởng , ai ngờ tổng giám đốc thật sự đến cảm ơn tôi. Anh ấy vừa đẹp trai vừa lễ phép. Nhưng không phải điểm chính. Điểm chính là ấy sẽ thưởng thêm cho tôi một tháng lương! Hahaha, tôi đúng là tài thần chọn!”
Các bình luận bên dưới đều xoay quanh việc “hưởng ké phúc lộc” và “cầu tài vận”.
Tôi bật ha ha, cũng nhanh tay bình luận “hưởng ké” một câu.
Thế đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy ác mộng không ngừng.
Trong mơ, tôi nghèo khổ đến mức phải đi khắp thế giới nhổ rau dại, cuối cùng vì ăn quá nhiều mà biến thành một con thỏ.
Sáng sớm, khi rời khỏi khách sạn, ánh mắt tôi không tự chủ mà ra bãi cỏ trước khách sạn.
Tôi không nhịn , bứt thử một cọng cỏ, nhai thử.
Phì, đắng quá!
8
Khi mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Cẩn Ngôn dần trở nên sâu sắc hơn, tôi bắt đầu tìm cách thú nhận về gia cảnh của mình với ấy.
Để tránh bị cho là kẻ lừa đảo, tôi quyết định tiết lộ dần dần.
Tôi:
“Dạo này bận lắm không?”
Thẩm Cẩn Ngôn trả lời ngay lập tức:
“Dạo này công việc có hơi nhiều, chung vẫn ổn.”
Tôi:
“Khi có thời gian rảnh, nên đọc mấy quyển tiểu thuyết về vai trò ở rể, sau này sẽ có ích đấy.”
Thẩm Cẩn Ngôn: “???”
Tôi nghĩ chắc ấy chưa nghe qua loại truyện này nên giải thích kỹ càng:
“Loại tiểu thuyết này kể về nam chính cưới vào một gia đình giàu có, sau đó phải cố gắng hài lòng vợ mình.”
Thẩm Cẩn Ngôn:
“… Dù không hiểu lắm, thôi.”
Tôi bỗng nhớ ra một chuyện:
“Cuối tuần này em có việc, có lẽ sẽ không gặp .”
Công ty nhà tôi và tập đoàn Thẩm thị đang tiến hành một dự án hợp tác lớn, buổi lễ ký kết sẽ diễn ra vào sáng Chủ nhật.
Đây là một dự án quan trọng, tôi bắt buộc phải có mặt. Sau bao lần cố né tránh, cuối cùng tôi cũng không thể tránh cuộc gặp gỡ với người có cái tên “Thẩm” nào đó.
Tôi bỗng chột dạ, gửi tin nhắn cho Thẩm Cẩn Ngôn:
“Dù có thế nào thì em vẫn thích .”
Thẩm Cẩn Ngôn cảm thấy có gì đó lạ lùng:
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi:
“Cuối tuần em về quê lo việc gia đình, còn phải gặp con trai của trưởng thôn nữa, em chắc chắn sẽ không thích ta đâu.”
Thẩm Cẩn Ngôn:
“Có chuyện gì nhất định phải cho biết, đừng gánh vác một mình. Cuối tuần này cũng về quê dự tiệc, khi về muốn giới thiệu em với gia đình .”
Tôi trả lời “Vâng.”
Đặt điện thoại xuống, tôi thề rằng trong buổi lễ ký kết lần này, tôi sẽ dứt khoát cho cha mẹ từ bỏ ý định của họ.
Tôi nhất định không đồng ý với hôn ước này, dù là Thẩm nào đi nữa!
Buổi lễ ký kết diễn ra tại khách sạn của nhà Lâm Thư Nguyệt, và toàn bộ phòng tiệc bao trọn.
Khi tôi vừa đến, có phóng viên cầm micro hỏi:
“Cô Triệu, có tin đồn rằng có hôn ước với người thừa kế của nhà họ Thẩm. Dự án hợp tác lần này có phải là dấu hiệu cho thấy hai gia đình sẽ tiến tới những hợp tác sâu rộng hơn không?”
Tôi bình thản trả lời.
“Hôn ước chỉ là trò của người lớn, hai gia đình chúng tôi luôn có mối quan hệ thân thiết, không cần phải dùng đến việc liên hôn để củng cố cảm.”
Phóng viên liền sáng mắt:
“Nghe mối quan hệ giữa và người thừa kế nhà họ Thẩm không tốt, thông tin này có đúng không? Cô nghĩ sao về hôn ước giữa hai người?”
Tôi vẫn giữ nụ thương mại:
“Tôi và Thẩm chưa từng gặp nhau, tin đồn về mối quan hệ không tốt hoàn toàn sai sự thật. Hôn ước chỉ là trò của người lớn mà thôi.”
Nói xong, tôi nhanh chóng bước vào hội trường.
Trong hội trường chật kín người, tôi lướt qua và thấy một bóng lưng quen thuộc.
Người đó mặc một bộ vest cao cấp, dáng vóc cao ráo, tao nhã, trông có vẻ quen mắt.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một cái tên, tôi lại nghĩ có lẽ mình nghĩ quá nhiều. Làm sao có thể là Thẩm Cẩn Ngôn , ấy đang trên đường về quê mà.
Tôi lặng lẽ đi về phía ghế của mình, thì bỗng nhiên, ánh đèn trong hội trường tối sầm lại.
Một luồng ánh sáng từ trên cao tập trung chiếu xuống, tạo thành một chùm sáng khổng lồ.
Không thể nào?
Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không lẽ lại lố bịch đến mức này?
Chùm sáng trên cao chiếu thẳng vào tôi, kèm theo giọng vang dội của người dẫn chương trình.
“Xin mời trưởng dự án mới, Triệu Minh Vi…”
Sau khi giới thiệu xong tôi, một luồng ánh sáng khác lại từ trên trời rọi xuống, chiếu vào một người khác.
“Và mời Thẩm Cẩn Ngôn bước lên sân khấu.”
Tôi quay đầu lại.
Vị hôn phu mà tôi chưa từng gặp mặt trông thật đẹp trai.
Dưới ánh đèn, các đường nét trên gương mặt ta càng thêm sắc sảo, phong độ đĩnh đạc, lịch lãm quý phái.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là… ta quá quen mặt.
Rất giống người trai tự nhận mình đang đi dự tiệc ở quê của tôi.
Tôi: “???”
Thẩm Cẩn Ngôn: “???”
Bạn thấy sao?