1.
Khi thấy dòng chữ “ALS” trên tờ chẩn đoán của Hạ Tư Minh, tôi suýt chút nữa không đứng vững.
ASL (Amyotrophic Lateral Sclerosis) là bệnh xơ cứng teo cơ một bên, một rối loạn thần kinh nghiêm trọng suy thoái các tế bào thần kinh vận , dẫn đến yếu cơ, liệt, và cuối cùng mất khả năng cử .
Ba tháng trước, Hạ Tư Minh bị ngã khi leo núi, phải nhập viện điều trị.
Trong thời gian đó, tôi đặc biệt cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện, vốn chỉ để yên tâm, không ngờ lại nhận kết quả như .
“Bệnh xơ cứng teo cơ một bên hiện chưa có cách chữa trị, chỉ có thể dùng thuốc kéo dài quá trình mắc bệnh, kết cục cuối cùng là không thể đảo ngược.”
Ánh mắt bác sĩ tôi đầy sự cảm thông.
Hạ Tư Minh vừa ngoài ba mươi tuổi, tuấn, tài năng, sự nghiệp thành công.
Anh là luật sư ly hôn nổi tiếng trong nước, khôn khéo, quyết đoán, điềm tĩnh và lý trí, một người ưu tú trong giới tinh .
Ngoài công việc, cuộc sống của rất quy củ, thích rèn luyện sức khỏe, leo núi, cực kỳ coi trọng chất lượng cuộc sống.
Nghĩ đến việc một người như sau này sẽ trở thành bệnh nhân không thể tự chăm sóc bản thân, tôi không dám tưởng tượng.
Ngồi bên đường, dòng người qua lại tấp nập, tôi suy nghĩ rất lâu rồi từ từ đứng dậy.
Tôi đã nghĩ thông suốt.
Đã là vợ chồng, thì phải đồng cam cộng khổ.
Dù sau này có trở thành như thế nào, tôi với con trai sẽ cùng đối mặt tất cả.
Khi tôi về đến nhà, trời đã tối.
Con trai tôi, Nhất Hiên, đang yên tĩnh chơi cờ vây trong phòng.
Thằng bé bảy tuổi đã đạt trình độ cờ vây cấp năm, từng đài truyền hình phỏng vấn và gọi là “thần đồng”.
“Con ăn cơm chưa?”
Tôi điều chỉnh cảm , nhẹ nhàng hỏi thằng bé.
“Ăn rồi, hôm nay dì canh xương hầm củ sen.”
Thằng bé không tôi, chỉ chăm vào bàn cờ.
“Còn ba con đâu?”
“Đi chạy bộ rồi ạ.”
Nhất Hiên tính cách trầm lặng, chuyện ngắn gọn, rõ ràng.
Điểm này giống cả hai chúng tôi.
Hai tiếng sau, khi tôi đang dựa vào giường, phân vân không biết có nên với Hạ Tư Minh về bệnh hay không, về đến nhà.
Mặc bộ đồ thể thao đen, trông vẫn rất phong độ, gọn gàng, mạnh mẽ.
Tôi hơi lo lắng, “Ngoài trời lạnh thế này, sao mặc ít ?”
Bác sĩ hôm nay đã nhắc tôi rằng bệnh nhân xơ cứng teo cơ một bên dễ bị lạnh do cơ bắp teo không sinh nhiệt, nếu để nhiễm lạnh sẽ bệnh tiến triển nhanh hơn.
Hạ Tư Minh lạnh nhạt đáp:
“Chạy bộ đều ăn mặc như .”
Anh đặt chiếc hộp trên tay xuống, lấy ra một chiếc camera, lắp lên tủ đối diện giường rồi chỉnh sửa.
Camera hướng thẳng vào giường.
Tôi có chút bối rối.
“Sao tự nhiên lắp camera?”
“Quanh đây có vài vụ trộm, lắp để an toàn hơn.”
“Không sợ lộ thông tin cá nhân sao?”
Tôi do dự hỏi, vì Hạ Tư Minh luôn rất coi trọng quyền riêng tư.
Anh liếc tôi, nhạt:
“Riêng tư? Ai thèm quan tâm đến cái gọi là riêng tư của em?”
Trong lòng tôi lẫn lộn cảm , không muốn tranh cãi với .
Trước khi đi ngủ, nằm quay lưng về phía tôi, giữ một khoảng cách xa, rõ ràng là mệt mỏi, không muốn chuyện.
Tôi thở dài trong lòng.
Anh vừa kết thúc một vụ ly hôn nổi tiếng, áp lực quá lớn, cứ để nghỉ ngơi đã.
Nửa đêm, tâm trạng bất an, tôi chợt tỉnh dậy.
Chỗ bên cạnh trống không, Hạ Tư Minh không ở đó.
Một cảm giác bất an trỗi dậy, tôi dậy đi tìm .
Trên ban công, mặc bộ đồ ngủ mỏng, đứng giữa gió đêm gọi điện thoại.
Tôi vội cầm áo khoác bước tới.
“Tôi sẽ không vào ấy nữa…”
Giọng nhỏ nhẹ vọng ra, tôi khựng lại.
“Mật khẩu và tài khoản tôi đã gửi hết cho em, em có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
“Anh quyết định, sẽ giữ mình vì .”
Qua lớp kính, tôi ngây người Hạ Tư Minh.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của lúc này lại hiện lên cảm mãnh liệt.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy nhiệt huyết của , tôi lặng người suy nghĩ về logic trong lời của .
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ.
2.
Hạ Tư Minh là người có nhu cầu cao trong chuyện chăn gối.
Ban ngày, nghiêm khắc và tự chủ, ban đêm lại đòi hỏi rất nhiều.
Những năm gần đây, áp lực của gia tăng rõ rệt, khiến mọi hành , lời của đều phải cẩn thận, kín kẽ.
Vì , càng trở nên khép kín hơn.
Chỉ trong những khoảnh khắc ân ái vào ban đêm, khi thì thầm bên tai tôi, tôi mới có thể tìm lại hình bóng chàng trai từng đỏ mặt khi thấy tôi ngày trước.
Chúng tôi là học trong lớp thạc sĩ.
Anh chính là người chủ theo đuổi tôi.
Chàng trai lạnh lùng, kiêu ngạo đó, chỉ khi tôi mới ánh lên sự nóng bỏng, giọng run rẩy.
Tôi nhanh chóng bị cuốn hút.
Sau đó, tôi ở lại trường giảng viên dạy tâm lý học.
Còn , từ một luật sư lĩnh lương, từng bước trở thành đối tác và cuối cùng là luật sư ly hôn nổi tiếng toàn quốc với thu nhập hàng chục triệu mỗi năm.
Tính cách của chúng tôi có nhiều điểm tương đồng:
Giữ cảm ổn định, lý trí thực tế, khách quan điềm tĩnh, trọng chất lượng cuộc sống và sẵn sàng nỗ lực vì lý tưởng.
Công việc của tôi ổn định và trang nhã, có thể chu toàn gia đình và con cái.
Còn thì sự nghiệp thăng hoa, thành danh trong lĩnh vực của mình.
Sau tám năm kết hôn, chúng tôi luôn tôn trọng lẫn nhau, hỗ trợ nhau phát triển.
Gia đình chúng tôi sống trong một căn hộ cao cấp hàng chục triệu, có một cậu con trai ca ngợi là “thần đồng” khiến ai cũng phải ghen tị.
Có thể , đây là gia đình mà bao người ao ước.
Thế , nửa năm trước, bắt đầu có một số thay đổi.
Anh vốn có thói quen chạy bộ buổi tối.
Trước đây, luôn ra ngoài lúc tám giờ và về nhà lúc chín giờ.
Sau đó tắm rửa và dành nửa giờ để quây quần với gia đình.
Thói quen này không bao giờ thay đổi.
Nhưng nửa năm trước, đột nhiên ra ngoài từ bảy giờ tối và chỉ về nhà lúc mười giờ.
Sau khi về, trông rất mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi ngủ, khoảng thời gian dành cho gia đình tự nhiên bị cắt giảm.
Tôi hỏi tại sao thời gian chạy bộ lại kéo dài như .
Anh mím môi, giọng điềm đạm:
“Vụ án không có manh mối, ở ngoài lâu một chút đầu óc sẽ tỉnh táo hơn.”
Công việc trí óc đôi khi còn mệt mỏi hơn cả lao chân tay.
Tôi hiểu.
Sau đó, lại đột nhiên mất hứng thú với chuyện chăn gối.
Tôi nghĩ có lẽ chịu áp lực lớn nên ảnh hưởng đến sức khỏe.
Không muốn chạm vào lòng tự trọng của , tôi không đề cập đến chuyện đó, trong lòng vẫn rất lo lắng cho .
Chính vì , khi bị ngã và phải nhập viện, tôi mới cố gắng khuyên gác lại công việc để dưỡng bệnh một thời gian, thậm chí cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện cho .
Nhưng giờ đây lại, mọi chuyện dường như không phải như tôi nghĩ…
Tôi nằm trở lại giường, mở to mắt trong bóng tối, lặng lẽ trần nhà.
Câu vừa rồi của ấy khiến tôi cảm thấy xa lạ, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng không chân thực.
Đến mức, sau khi chịu đựng hai cú sốc lớn trong cùng một ngày, sự tò mò mạnh mẽ đã lấn át hoàn toàn cảm giác đau lòng và phẫn nộ mà tôi đáng lẽ phải có.
Tôi thực sự tò mò.
Đầu dây bên kia là người phụ nữ thế nào, lại có thể khiến Hạ Tư Minh, người đã rèn luyện sự lạnh lùng và lý trí đến cực hạn trong những năm qua, trở thành bộ dạng như ?
Tôi luôn là người việc thẳng thắn và dứt khoát.
Tối hôm sau, tôi bỏ thuốc ngủ vào ly sữa của .
3.
Anh ngủ rất say, tôi cầm tay để mở khóa điện thoại.
Tôi tìm lại số điện thoại mà gọi vào đêm hôm trước, thật lâu.
Một kết nối trong não bỗng hình thành.
Tôi đã từng thấy số này.
Ba tháng trước, khi Hạ Tư Minh bị ngã khi leo núi và phải nhập viện, tôi đã xin cảnh sát số liên lạc của người đầu tiên phát hiện và báo án để bày tỏ lòng cảm ơn.
Cảnh sát đã cho tôi số này.
Tôi có trí nhớ rất tốt, đặc biệt nhạy cảm với những con số.
Tôi không thể nhớ sai.
Khi đó, tôi đã gọi số này ngay trước mặt cảnh sát, người phụ nữ bắt máy.
Giọng của ta nhẹ nhàng và lịch sự, nghe có vẻ đã lớn tuổi.
Cô ta dịu dàng từ chối gặp mặt, cũng không cần cảm ơn, bảo rằng đó là điều mà ai cũng sẽ .
Cúp máy xong, cảnh sát bảo tôi rằng, người khác có lẽ sẽ đòi phí cảm ơn, ấy chắc chắn không.
Tôi hỏi tại sao.
Cảnh sát rằng, khi điều tra, họ nhận ra ấy là người từng lên báo với danh hiệu “Người phụ nữ kiên cường nhất”.
“Cô ấy cũng là người chịu nhiều khổ cực.
Trong ngày cưới, chồng ấy đột nhiên bị xuất huyết não, dẫn đến liệt toàn thân, để lại một đứa con riêng bảy tuổi.
Cô ấy không bỏ mặc, chăm sóc chồng suốt mười ba năm, vừa nuôi đứa trẻ ấy khôn lớn.
Năm ngoái, chồng ấy qua đời, cuối cùng ấy cũng thoát khỏi gánh nặng.
Bây giờ, ấy mở một quán nhỏ bán súp dê ở trước cửa công viên ngoại ô.”
“Người có phẩm chất đạo đức như sao có thể nhận tiền cảm ơn của .”
Khi đó, tôi gật đầu cảm thán:
“Chồng tôi thật may mắn khi gặp ấy.”
Giữa đêm khuya, tôi cầm điện thoại, ngây người rất lâu, rồi mở album ảnh.
Tôi không biết Hạ Tư Minh tự tin về bản thân hay an tâm về tôi, mà gần như không giấu giếm điều gì.
Tràn ngập màn hình là ảnh của một người phụ nữ.
Cùng một người.
Dưới bầu trời đầy sao, tại một quán nhỏ sáng đèn, hơi nước nghi ngút bốc lên.
Người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng, nụ rạng rỡ, khi thì đang cắt đồ, khi thì múc súp, lúc lại trò chuyện với khách.
Mỗi bức ảnh đều toát lên sự ấm áp, là hình ảnh của một cuộc sống bình dị mà tươi đẹp.
Trong hàng trăm bức ảnh, ấy từ mặc váy liền tay ngắn chuyển sang áo bông dày cộp.
Thời gian kéo dài nửa năm.
Ngày thứ ba, tôi đến công viên ngoại ô, ngồi trước quán nhỏ có bảng hiệu “Súp dê của Lâm Vãn”.
Tôi người phụ nữ tên Lâm Vãn cách đó không xa.
Cô ấy đang ngồi xổm bên bồn hoa, nhẹ nhàng trò chuyện với một mèo hoang.
Trước quầy, có hai người đàn ông đứng cợt:
“Chị Lâm chỉ để tâm đến mấy con mèo chó này, đến tiền cũng không thèm kiếm.”
Lâm Vãn vội đứng dậy, giọng nhẹ nhàng xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, tôi thấy chúng tội nghiệp quá, nhất thời mải ý mà không để ý đến các .”
Một người đàn ông xua tay, :
“Chị việc thiện đấy chứ, mấy con vật lang thang này xem nơi chị như nhà rồi, biết chị mềm lòng nên cứ tới xin ăn.
Khung cảnh ấm áp như thế này, chúng tôi cũng thấy vui lây.”
Sau khi hai người rời đi, tôi bước tới.
“Cho tôi một bát súp.”
Lâm Vãn đáp “Ừ” một tiếng, mỉm , rồi bắt đầu múc súp cho tôi.
Qua làn hơi trắng bốc lên, tôi yên lặng quan sát ấy.
Bạn thấy sao?