Bí Mật Sau Ngày [...] – Chương 5

Tôi muốn dập tắt hy vọng cuối cùng của ấy. Một người dịu dàng như ấy nhất định phải hạnh phúc.

Lâm Vũ Triết cuối cùng ôm tôi một cái, “Tiểu Lệ, mãi mãi là chỗ dựa của em.”

“Anh còn định ôm vợ tôi đến bao giờ nữa?”

Tần Nghiễn Cẩn xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt đầy giận dữ, gương mặt đen kịt khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Anh ấy không phải đang đi với Trình Hoát sao?

Tôi cố đẩy Lâm Vũ Triết ra, ấy mãi lúc sau mới từ từ buông tay ra một cách đầy luyến tiếc

“Bạn cũ ôn chuyện cũng không sao? Tổng giám đốc Tần nổi tiếng rộng lượng mà lại hẹp hòi à?”

Tần Nghiễn Cẩn nhạt, “Tổng giám đốc Lâm không hiểu tôi rồi. Tôi có thể rộng lượng với những chuyện khác, đối với vợ tôi thì tôi rất hẹp hòi, nên tổng giám đốc Lâm đừng đi quá gần vợ của người khác dễ bị ăn đòn đấy.”

Anh ấy đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “vợ của người khác.”

Lâm Vũ Triết siết chặt nắm . Giữa hai người họ toé ra những tia lửa, đây đúng là một trận chiến trường kỳ quái.

“Vợ à, đi mua sắm sao không gọi chồng, qua đây nào.”

Anh vừa đi dạo phố với người cũ, giờ lại có thời gian đi với tôi sao?

Thôi bỏ đi, dù sao thì ấy cũng thuộc diện hợp pháp, hơn nữa còn là chỗ dựa kinh tế vững chắc và lâu dài, không thể để ông chủ, à không, chồng của mình mất mặt ở bên ngoài . Cho nên, trước khi hình trở nên nghiêm trọng hơn, tôi vội chạy đến bên cạnh Tần Nghiễn Cẩn. Tôi ôm lấy cánh tay , “Chồng ơi, hôm nay đẹp trai quá, chiếc cà vạt này cũng đẹp quá.”

Tôi cố gắng nịnh nọt hết mức, chắc hẳn ấy thích chiếc cà vạt mà Trình Hoát đã chọn.

Anh ấy ôm lấy eo tôi tự hào , “Đây là chiếc cà vạt mà em đã ném vào thùng rác đó.”

Tôi: “…”

Hỏng rồi, nịnh hót không đúng chỗ rồi.

Trước khi kết hôn, để kéo gần khoảng cách giữa hai người, tôi đã đặc biệt mua một chiếc cà vạt tặng ấy. Anh chỉ một cái rồi là xấu.

Thôi , đúng là tôi chọn đại thật. Tôi tức giận ném nó vào thùng rác luôn.

Còn nữa, ấy có vấn đề gì mà lại đi lục thùng rác rồi đeo nó lên?

11

Đang trong lúc khó xử, điện thoại của Tần Nghiễn Cẩn reo lên.

Tôi liếc thấy là Trình Hoát. Tôi vô thức sang đối diện, quả nhiên Trình Hoát đang đứng ở đó. Cô ấy mỉm vẫy tay chào tôi. Đây là đang thách thức tôi sao?

Trình Hoát không biết gì, Tần Nghiễn Cẩn chỉ ừ hai tiếng.

“Cô ấy hỏi khi nào chúng ta cùng ăn cơm.”

Không phải chứ, đang sao?

Để vợ chính thức và tiểu tam ăn cơm cùng nhau, chơi lớn thế này, có phải không coi tôi ra gì rồi không?

Thôi kệ, cho tôi tiền thì có quyền, rồi, chẳng phải chỉ là chị em thôi sao.

Tôi cắn răng đáp, “Được thôi, chồng .”

Tần Nghiễn Cẩn định đưa tôi đi.

“Nhưng em chưa chọn xong mà.”

Anh ấy vung tay lớn tiếng.

“Gói hết lại đi.”

Hai giọng của hai người đàn ông vang lên cùng lúc.

Lâm Vũ Triết là người rút thẻ ra trước, nhân viên bán hàng có vẻ bối rối.

Tần Nghiễn Cẩn cũng không vội, ấy bóp nhẹ má tôi. Không phải chứ, ấy đang trêu tôi sao, không muốn mua cho tôi à?

Quản lý vội chạy tới, cúi đầu chào, “Tổng giám đốc Tần.”

“Nhìn cho kỹ, đây là bà chủ của các người, lần sau nhớ rõ đấy.”

“Dạ vâng, tổng giám đốc Tần.”

Thì ra cái trung tâm thương mại này là của nhà Tần Nghiễn Cẩn. Thẻ của Lâm Vũ Triết dừng lại giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng thân tôi phải ra mặt hòa giải. Tôi xấu hổ muốn chết, không thở nổi nữa.

“Chồng ơi, em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Tôi kéo Tần Nghiễn Cẩn chạy nhanh ra khỏi đó, khi đi ngang qua Lâm Vũ Triết, ấy còn va vào vai Lâm Vũ Triết một cái.

“Xin lỗi, vợ tôi hơi dính người.”

Tôi: “…”

Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?

Trên đường về, Tần Nghiễn Cẩn không một lời, tôi thì cứ ngọ nguậy không yên.

“Chồng ơi, muốn ăn gì? Để em bữa trưa thương cho nhé?”

Nói không đi, tôi không muốn nấu ăn cho đâu.

Tần Nghiễn Cẩn tháo nút tay áo, ôm lấy eo tôi, ép tôi vào ngực rồi thì thầm bên tai.

“Anh muốn ăn hạt dẻ nướng đường, vừa thơm vừa ngọt.”

!!!

12

Tôi lại bị tên đàn ông này cưỡng hôn lần nữa, thật là hận không chịu .

Mấy ngày liền Tần Nghiễn Cẩn cứ kè kè bên cạnh tôi, tôi đi đâu ta theo đó, như thể phòng trộm . Ánh mắt thì u sầu, đúng kiểu một tên trai bao bị phu nhân giàu có bỏ rơi. Ngay cả khi tôi xem thần tượng của mình nhảy nhót, ta cũng cản.

“Du Lệ, sao em có thể xem mấy thứ này?” Anh ta không tin nổi mà tắt tivi.

Tôi mới kịp thấy chút bóng dáng của trai đẹp sáu múi thì màn hình đã đen thui.

“Đừng tắt mà, đại ca của em.”

Anh ta giận dữ: “Không gọi.”

Chỉ cho phép quan chức đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn, đúng không? Tức đến mức tôi cầm điện thoại bỏ đi.

Lúc đang lang thang, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc. Trình Hoát đang bị một người đàn ông cao lớn kéo đi. Tôi không thể kìm nén sự tò mò mà theo dõi.

Người đàn ông kéo Trình Hoát đến cửa nhà vệ sinh, ấy chống cự không thành. Ngay sau đó, ta ép ấy vào tường và hôn ấy.

Dần dần, Trình Hoát vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông ấy.

Tôi sững sờ, một chiếc sừng siêu to khổng lồ đang đặt ngay trên đầu Tần Nghiễn Cẩn.

Họ hôn nhau cả vài phút, khi tách ra, Trình Hoát mặt đỏ bừng và thở hổn hển. Giọng của người đàn ông có chút quen thuộc, tôi không nhớ đã nghe ở đâu. Khi ta quay người lại, khuôn mặt đó thật quen thuộc. Túi đựng điện thoại của tôi không cẩn thận rơi xuống đất.

Trời ơi, sao lại là ta!

13

Tôi không bao giờ ngờ rằng người đó lại là Tần Nghiêu, trai của Tần Nghiễn Cẩn. Trình Hoát và trai của Tần Nghiễn Cẩn lại đang có mối quan hệ với nhau!

Mối quan hệ giữa ba người này suýt nữa khiến CPU của tôi cháy luôn. Tôi đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên địa của giới thượng lưu rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...