Anh ấy giúp tôi thoát khỏi huống đó, rồi mỉm tấn công trí thông minh của tôi: “Ngốc quá.”
Tôi: “…”
Hôm nay tôi đã giúp như mà còn dám tấn công tôi.
“Sao không đi với Trình Hoát đi?”
Câu của tôi vừa thốt ra không biết sao lại khiến Tần Nghiễn Cẩn nổi giận. Giọng trầm xuống, lạnh một tiếng: “Đêm tân hôn mà em muốn tôi đi tìm người phụ nữ khác, Dư Lệ, em giỏi lắm.”
Tần Nghiễn Cẩn từng bước ép tôi vào góc tường, tôi cảm thấy không ổn, muốn chạy trốn không kịp. Anh ấy kéo lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi, ánh mắt đầy dục vọng. Anh ấy không phải đã uống say rồi chứ?
Tôi cố gắng lấy hai ngón tay giữ lấy hai mắt của ấy, bạnh ra rồi lên tiếng cảnh tỉnh: “Tần Nghiễn Cẩn, kỹ đi, tôi không phải là Trình Hoát.”
Trời ơi, tỉnh táo lại đi, giữ đúng nhân cách của mình nào!
Anh ấy không kiên nhẫn, kéo tay tôi xuống: “Tôi không mù.”
Vậy thì…
Anh ấy không phải vừa ăn vừa cái khác chứ!
“Tần… Tần Nghiễn Cẩn, bình tĩnh lại đi, Trình Hoát đang chờ mà, không thể…”
Lời chưa dứt, ấy đã hôn tôi không cho tiếp, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ồn quá.”
Tôi quờ quạng loạn xạ, không biết chạm phải đâu, Tần Nghiễn Cẩn khẽ rên lên. Sau đó, ấy dùng cà vạt trói tay tôi lại, ép lên tường.
“Dư Lệ, là em khiêu khích tôi đấy.”
4
Bàn tay lớn của ấy vuốt ve eo tôi, tôi run rẩy từng cơn.
“Tần Nghiễn Cẩn, em không nữa, thả em ra không?”
Tôi van xin, ánh mắt ấy nóng rực như thiêu đốt trên người tôi. Tần Nghiễn Cẩn thì thầm bên tai tôi: “Vợ à, muộn rồi.”
Khi đôi môi ấy lướt qua tai tôi, một giọng nhỏ nhắn ngắt ngang hành của Tần Nghiễn Cẩn. Tôi thở hổn hển như vừa thoát chết trong gang tấc.
Châu Châu chạy tới ôm lấy chân tôi: “Mẹ nhỏ, mẹ đang chơi trò gì với ba thế?”
Con à, con đúng là con trai bảo bối của mẹ mà.
Tần Nghiễn Cẩn mặt đen lại: “Nó gì ở đây?”
Châu Châu là hoa đồng trong lễ cưới, sau khi hôn lễ kết thúc không tìm thấy Trình Hoát, cậu bé cứ bám lấy tôi như keo dính. Tôi đành phải mang về nhà để “bồi dưỡng cảm mẹ con.”
“Đây là con trai của , không mang về nhà thì vứt vào thùng rác à.”
“Tôi lại lần nữa, tôi không có con, tôi không phải cây bồ công mà gieo giống lung tung.”
Hừ, miệng đàn ông toàn là lời dối trá.
Châu Châu lo lắng đến phát khóc: “Mẹ nhỏ, con ngoan lắm, đừng vứt con vào thùng rác.”
Một đứa bé ngoan như thế ai nỡ vứt chứ.
Tôi ngồi xuống, ôm chặt đứa con trai bé bỏng vào lòng: “Cục cựng, con đừng nghe ta , ta mới biết đó.”
Tần Nghiễn Cẩn: “…”
Tần Nghiễn Cẩn gương mặt lạnh lùng: “Đi ngủ chỗ khác.”
Châu Châu vòng tay ôm lấy cổ tôi: “Con muốn ngủ với mẹ nhỏ xinh đẹp.”
Châu Châu hôn nhẹ lên má tôi, xấu hổ vùi đầu vào cổ tôi.
Nhìn gương mặt đầy sự thất vọng của Tần Nghiễn Cẩn, tôi thầm nghĩ Châu Châu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi.
“Tốt lắm!”
“Không, không !”
Tôi đâu có ngốc, tự dẫn xác vào miệng cọp là tôi không .
“Tôi không quan tâm, mẹ con tôi sống chết cũng không rời xa nhau.”
Tôi ôm chặt lá bùa hộ mệnh vào lòng, ra vẻ bất cần, muốn hay muốn chém gì thì tùy.
“Được thôi, hôm nay chuẩn bị chết trên giường của tôi đi.”
Tôi: “!!!”
5
Cơ thể tôi bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, cùng với Châu Châu đang trong lòng tôi cũng bị nhấc theo.
“Wow, bay cao rồi!”
Tôi: “…”
Tần Nghiễn Cẩn liếc tôi, “Ôm chặt vào, ngã thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Đêm tân hôn, ba chúng tôi cùng nằm chằm chằm lên trần nhà.
“Mẹ nhỏ ơi, khi nào mẹ và ba sinh cho con một em ?”
Châu Châu với giọng ngây thơ. Cậu nhóc, con biết mình đang cái gì không?
“Mẹ sau này con nhất định phải một trai tốt, bảo vệ em trai em .”
“Mẹ mẹ nhỏ xinh đẹp, sinh ra em chắc chắn sẽ rất dễ thương.”
Ý gì đây, Trình Hoát không phải đến để hỏng chúng tôi mà là để tham gia vào sao?
Tôi hoàn toàn bị sốc. Lúc này Tần Nghiễn Cẩn lên giọng oán trách thằng bé:
“Nếu con ngoan ngoãn đi ngủ ở chỗ khác, có khi đêm nay đã có em rồi đấy.”
Tôi: “!!!”
Nghe xem, đây có phải là lời người không? Anh chàng này không phải là kiểu lạnh lùng như băng sao, từ khi nào lại trở nên nóng bỏng thế này?
Tôi tức giận tắt đèn, “Ngủ đi!”
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy ai đó hôn lên trán tôi và chúc ngủ ngon.
Tôi mơ về lần đầu gặp Tần Nghiễn Cẩn.
Từ nhỏ, tôi đã thích người đẹp, thấy trai đẹp là không thể rời mắt. Đồng thời, tôi cũng là kiểu người nếu không có thì sẽ hủy.
Tần Nghiễn Cẩn lại là kiểu người lạnh lùng, từ nhỏ đã chẳng coi ai ra gì. Ở mẫu giáo, ấy vừa thông minh vừa đẹp trai, tôi muốn chơi với ấy ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi cứng đầu, cứ nhất định đòi với ấy.
Khi ấy học lớp mẫu giáo nhỡ, tôi học lớp mẫu giáo bé, tôi từng nghĩ rằng lớp học là khoảng cách giữa chúng tôi, nên tôi cứ đeo bám mẹ để mẹ cho tôi lên lớp mẫu giáo nhỡ.
Khi tôi hào hứng lên lớp mẫu giáo nhỡ, ôi trời, ấy liền nhảy thẳng lên lớp mẫu giáo lớn để tránh mặt tôi.
Tôi kiêu ngạo như , tất nhiên không thể chịu đựng . Tôi theo nguyên tắc nếu không có thì hủy. Vì thế, tôi liên kết với “lực lượng xấu” trong trường mẫu giáo để lập Tần Nghiễn Cẩn.
“Tần Nghiễn Nghiễn, cậu biết mình sai chưa?”
Cậu bé nhỏ nhắn giận dữ chỉ vào tôi: “Tôi tên là Tần Nghiễn Cẩn.”
“Tôi không quan tâm, tôi thích gọi cậu là Tần Nghiễn Nghiễn. Nếu cậu chơi với tôi, tôi sẽ để tất cả mọi người với cậu.”
Cô nhỏ này thật kiêu ngạo, càng nghĩ lại tôi càng cảm thấy xấu hổ.
“Tôi chẳng muốn với cậu, thật chán.”
Tôi: “…”
Bạn thấy sao?