Tôi rúc trong lòng , tiếp tục khóc:
“Sau này em bệnh thì sao? Cơm ăn không hết là phải đổ à? Ai giúp em nhận đồ ăn, ai giúp em vứt đồ ăn thừa?
Máy giặt em không biết dùng, lúc nào cũng quên đặt báo thức, không có ai chui vào chăn gọi dậy…
Thẩm Tư Hoài, nếu sau này có người mới, em đưa giấy cho hai người khi đi vệ sinh, em mua bao cao su cho hai người khi đi khách sạn, em lo hết… đừng ly hôn, không?”
“Cố Khởi Nhiên!”
Anh gầm lên.
“Chẳng lẽ từ đầu tới cuối, em chưa từng ?”
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ:
“Chồng à, sao lại không ?
Em tiền của , thẻ đen của , cả cơm nấu. Thẩm Tư Hoài, không có , em sống sao nổi?”
Máy in kêu lạch cạch phun giấy ra.
Tôi vừa khóc vừa nấc không thành lời:
“Cũng là do hư em.
Chó là dắt, trợ lý là mượn của , tài xế cũng là người của , cả băng vệ sinh cũng là mua…
Em biết mình hơi vô lý.
Nhưng nếu thật sự phải ly hôn, sau khi ly hôn… vẫn sẽ chăm sóc em chứ?”
Thẩm Tư Hoài lạnh:
“Không! Không! Không có chuyện đó!
Cố Khởi Nhiên! Dựa vào cái gì mà em nghĩ sau khi ly hôn, vẫn sẽ giặt đồ lót cho một người vợ cũ chẳng hề hả?!”
“Không à?”
Anh vẫn ôm chặt tôi.
Tôi khẽ kéo cổ áo , định bước xuống.
Nhưng lại bị ôm siết hơn.
Tôi đành rúc vào lòng , lí nhí :
“Thẩm Tư Hoài, quen biết rộng lắm…
Nếu, nếu thật sự phải ly hôn, có thể… tìm giúp em một người giúp việc giỏi không? Nam, đẹp trai, khỏe mạnh, biết việc, lại sạch sẽ và chu đáo.
À, còn phải chịu khó giặt tay đồ lót của em nữa…”
Anh sững người mất một giây.
Rồi thở dài một tiếng thật sâu.
Ngay sau đó, giật lấy tờ đơn ly hôn vừa in xong.
“Xoẹt—”
Xé nát vụn.
“Không tìm người khác!”
Sắc mặt đen như đáy nồi:
“Chuyện đó… chỉ mình !”
7
Thẩm Tư Hoài không nhắc lại chuyện ly hôn.
Nhưng lại trở nên đặc biệt lạnh nhạt.
Tránh mặt tôi mọi lúc mọi nơi.
Ban đêm thì ngủ giường riêng.
Sáng sớm, người giúp việc gọi tôi dậy:
“Thưa , tiên sinh dặn hôm nay là ngày khai máy phim mới của , nhất định phải gọi dậy đúng giờ.”
“Tôi hỏi, ấy đâu rồi?”
“Đã ra ngoài rồi ạ.”
Trên bàn ăn vẫn còn chiếc sandwich thịt – món tôi thích.
Trên lớp màng bọc thực phẩm dán một mảnh giấy ghi :
【Ăn.】
Trong phòng thay đồ, bộ đồ tông nâu đất vừa tinh tế vừa đáng đã ủi phẳng, treo cùng túi xách và phụ kiện ở vị trí dễ thấy nhất.
【Mặc.】
Lên xe.
Bên ghế ngồi đã để sẵn một bình giữ nhiệt.
【Uống.】
Tôi kéo gương chiếu hậu xuống, quay sang hỏi tài xế:
“Anh có thấy Thẩm Tư Hoài lúc sáng không? Anh ấy… vẫn còn giận sao?”
“Tôi… đi ạ…”
Chỉ thấy trên mặt gương, bị dán một mảnh giấy nhớ to tướng:
【Giận! Rất giận! Cực kỳ giận!】
Tôi: “…”
Yên tâm rồi.
Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, nấu cho ấy vài bữa là có thể dỗ .
Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, tôi chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Giờ yên tĩnh lại rồi, hồi tưởng lại từng câu từng chữ…
Mới nhận ra, một vài lời Thẩm Tư Hoài … có ý gì đó lạ lắm.
Cái câu “Anh không hiểu tại sao em lại nghĩ giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ kim chủ – chim hoàng yến” là sao?
Tại sao lại để tâm đến việc tôi có không?
Tại sao lại muốn công khai?
Tại sao chứ?
Phải chăng… tất cả những gì tôi hiểu trước giờ… đều sai cả rồi?
8
Để sớm nóng bộ phim cấp S+ này, tổ chế tác đã sáng tạo tổ chức livestream buổi khai máy.
Ngoài vô số fan, phòng livestream còn tràn vào không ít dân mạng qua đường.
【Chậc chậc. Không hổ là phim của tiểu hoa nhiều tài nguyên, ngay cả lễ khai máy cũng khác biệt.】
【Giờ trong giới giải trí ai mà chẳng có hậu thuẫn? Dù gì Cố Khởi Nhiên cũng có diễn xuất khóc xuất thần, ngoại hình xinh đẹp, không giành vai người khác, vai diễn đều cá nhân hóa kỹ lưỡng, không khán giả nhức mắt.】
【Chuẩn đó, mấy người không thấy thông tin trước đó à? Bối cảnh của Cố Khởi Nhiên không tầm thường đâu, ấy không chỉ sống cùng khu với thái tử nhà họ Thẩm, mà hai người còn là hàng xóm nữa!】
【Hàng xóm với thái tử Thẩm? Gần đây không phải rộ tin ta kết hôn trong âm thầm sao? Có khi nào là Cố Khởi Nhiên không?】
【Không thể nào. Những phim trọng điểm của Thẩm thị, Thẩm Tư Hoài luôn xuất hiện, chưa từng thấy ta và Cố Khởi Nhiên có tương tác bất thường gì cả.】
【Cô ấy lúc mới debut đã rõ rồi mà, mẫu người trai lý tưởng là người hầu biết chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho , giặt quần áo nấu cơm — Thẩm Tư Hoài sao có thể hạ mình mấy chuyện đó chứ~】
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?