Bí Mật Sau Cánh [...] – Chương 3

5

“Thê tử các con sống chung, lúc nào cũng phải có một bên nhường nhịn. Bây giờ con đã có thai, càng không thể nghĩ đến chuyện hòa ly nữa.”

Mẫu thân vừa phe phẩy quạt cho ta, vừa kiên nhẫn khuyên nhủ.

Ta vào khoảng không trước mặt, mắt không hồn, lẩm bẩm: “Sao lại có thai chứ?”

Hơn nữa, đứa con này lại là con của một xác chết khô!

Từ khi Tạ Khắc trở về từ chiến trường, hắn chưa từng chạm vào ta một lần, huống chi là có thai.

Ta vội vàng chạy đến phòng của Cẩm Nhi, nàng là nha hoàn thân cận của ta, cũng đã học qua một số kiến thức y thuật cơ bản.

Nhìn ánh mắt vui mừng của Cẩm Nhi, lòng ta như chìm xuống đáy vực. “Chúc mừng phu nhân, thật sự đã mang thai tiểu Hầu gia rồi!”

Cái thai này quá bất thường, vừa hay đúng lúc ta muốn hòa ly với Tạ Khắc lại có thai.

Không , ta phải tìm cách ra ngoài gặp Phương đại sư. Từ lần gặp trước, ngài chỉ đưa cho ta vài lá bùa, còn thời cơ chưa đến, tai họa này do ta ra, cũng chỉ có ta mới có thể kết thúc nó.

Ta thở dài, sao để kết thúc, Phương đại sư cũng chưa rõ với ta!

Ngay lúc ta định rời phủ, cửa chính Hầu phủ đã bị khóa chặt từ bên ngoài.

“Hầu gia có lệnh, nay phu nhân đã có thai, hãy ở nhà tĩnh dưỡng, hạn chế ra ngoài.” Đám gia nhân đồng loạt quỳ xuống.

Ai có thể đến cứu ta đây! Nhưng đó là hai xác chết khô mà!

Ta tức giận ném mạnh chiếc trâm cài đầu xuống đất. “Các ngươi không nghe thấy gì sao? Ta đã muốn hòa ly, ta không thể chịu nổi khi thấy họ tứ với nhau!”

“Phu nhân, người nên sống hòa thuận với Hầu gia đi, đừng nũng nữa.” Cẩm Nhi quỳ trước mặt ta, khóc lóc khẩn cầu.

“Con ơi, con nên biết đủ rồi, Hầu gia vừa nghe tin con có thai liền đón ta vào phủ chăm sóc. Có thể thấy hắn tận tâm như thế nào.” Mẫu thân lo lắng bụng ta, gấp gáp khuyên nhủ.

Lòng ta lạnh buốt, Hầu phủ lại có thêm một người.

Danh sách tử vong của bọn họ chắc chắn cũng sẽ sớm có thêm một người nữa.

Ta lo lắng cúi đầu đi quanh cây hòe trong phủ, không ý đến người đang tiến lại gần, rồi đâm sầm vào lòng hắn.

Một mùi xác chết xộc thẳng lên đỉnh đầu ta.

Từ sau khi sử dụng bùa của Phương đại sư, mỗi lần thấy Tạ Khắc, ta đều không thể không muốn lùi lại vài bước.

“Thiển nhi, mấy ngày trước ta chỉ là nhất thời hồ đồ, mong phu nhân thứ lỗi.” Hắn mỉm dịu dàng với ta, ánh mắt không rời khỏi bụng ta.

Nghĩ đến người phu quân từng thương, lòng ta đau như cắt.

Người trước mặt, khuôn mặt đầy tử khí, đôi tay khô héo ẩn giấu trong tay áo.

Hắn còn chút cảm và ý thức nào không? Liệu đây có còn là người mà ta từng ?

6

Ánh mắt của Tạ Khắc chưa bao giờ dừng lại ở ta, từ đầu đến cuối đều dán chặt vào bụng của ta.

Ta không kìm , tiến lên nắm lấy cổ áo của hắn. “Ta thực sự đã có thai sao? Ngươi rõ ràng chưa từng chạm vào ta.”

Nghe , hắn ha hả, ôm lấy vai ta. “Phu nhân thật đúng là hồ đồ rồi vì mang thai.”

“Bây giờ nàng đã có con của chúng ta, muốn gì ta cũng sẽ thỏa mãn nàng.”

Trong lòng ta thầm lườm hắn, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa. Hiện giờ, thời gian là vô cùng quý báu, ta phải nhanh chóng tìm ra cách để chấm dứt tai họa này.

Vừa định quay về phòng, thì Liễu Yến từ góc khuất bước ra.

Ánh mắt ta lóe lên một ý nghĩ.

Có cách rồi!

Ta không do dự, lao thẳng vào nàng ta, hai người ngay lập tức ngã nhào xuống đất.

“Ai da!” Một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.

Sau khi hét lên một tiếng, ta ôm bụng, lăn lộn không ngừng trên mặt đất.

Tất cả gia nhân đều bị dọa sợ, ngay lập tức có một đôi tay vươn ra đỡ lấy ta.

“Thiển nhi, nàng có sao không?”

Đây là lần đầu tiên hắn chọn ta thay vì Liễu Yến.

Nỗi bất an trong lòng ta càng lớn, ta nắm chặt lấy tay Tạ Khắc.

“Ngươi xem thiếp thất mà ngươi chọn đi, chẳng biết tôn ti gì cả, trước mặt ta mà dám va chạm thế này.”

“Chẳng lẽ nàng ta muốn chết ta và con của chúng ta sao!” Ta ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng gào khóc. Liễu Yến đứng bên cạnh, mặt đầy kinh ngạc, có lẽ cả trăm năm nay nàng ta cũng chưa gặp ai lật lọng như ta.

Tạ Khắc nhíu mày, “Vậy phu nhân muốn xử lý thế nào?”

Ánh mắt ta lóe lên tia hy vọng, “Trước khi ta sinh, nàng ta không vào phủ, ta sợ nàng ta sẽ con chúng ta.”

Trong phủ có hai xác chết khô, đặc biệt là Liễu Yến là một xác chết trăm năm, nhất định phải khiến chúng không thể cho người trong phủ.

Nghe , Liễu Yến từ từ tiến đến trước mặt ta, “Thiếp có tội, mong phu nhân rộng lượng bỏ qua.”

Đôi mắt đen không có đồng tử của nàng ta cũng chằm chằm vào bụng ta, trong con ngươi đen tuyền dường như lóe lên một tia sáng.

“Hôm nay trời đẹp, ngươi cứ đứng ngoài sân đi, sau khi hoàn thành hình thì rời khỏi đây, trước khi ta sinh, ngươi không phép bước vào Hầu phủ!”

Ta sẽ phơi nắng đến chết ngươi!

Dưới sự giúp đỡ của Cẩm Nhi, ta từ từ quay lại phòng, nội y đã ướt đẫm mồ hôi.

Thật lo sợ nàng ta sẽ biến thành xác sống tại chỗ và cả gia tộc.

Trực giác mách bảo ta rằng Tạ Khắc và Liễu Yến không dám hành vì có liên quan đến thứ gì đó trong bụng ta.

Đêm nay ta phải dùng bùa của Phương đại sư để xem họ đang âm mưu gì.

“Tiểu Phúc, rót cho ta một ly trà, ta khát khô cổ rồi.”

Lúc này, Cẩm Nhi từ bên ngoài chạy vội vào, quỳ xuống dưới chân ta.

“Phu nhân, không xong rồi… không xong rồi… Ta vừa thấy Tiểu Phúc ở nhà kho…”

Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng, ta nắm chặt lấy Cẩm Nhi, “Nó sao rồi?”

“Nó, nó như già đi 80 tuổi, cả người khô héo chỉ còn lại bộ xương, khi ta phát hiện ra thì nó đã chết rồi…”

Phương đại sư đã rằng khi ba xác chết tập hợp, chính là lúc họ hoàn thành đại nghiệp, máu sẽ nhuộm đỏ Hầu phủ.

Và thi thể đầu tiên đã xuất hiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...