Bí Mật Sau Cánh [...] – Chương 1

Sếp công ty là trai của tôi.

Anh ấy muốn tránh bị người khác bàn tán.

Ở công ty, gọi tôi bằng tên đầy đủ, chuyện lạnh nhạt.

Về nhà, lại gọi tôi là “bé ”, vừa ôm vừa hôn.

Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn một rõ ràng, không giấu giếm!

Một giây trước, tôi vừa chia tay .

Một giây sau, lao ra khỏi văn phòng, mắt đỏ hoe:

“Đừng mà, bé .”

Tôi: “!”

Cả công ty: “!!!”

1

Tống Đình là sếp của tôi, cũng là trai của tôi.

Là tôi chủ theo đuổi ấy.

Khi vào công ty, chính Tống Đình đã phỏng vấn tôi.

Ban đầu, tôi không mấy hứng thú với vị trí này, lương thấp, việc vặt nhiều.

Nhưng không ngờ, chỉ cần một lần, tôi đã quyết định chung thân.

Vừa gặp Tống Đình, tôi đã thề phải chinh phục ấy!

Tống Đình đẹp trai, cao hơn 1m8, ngũ quan sắc nét, hoàn toàn trúng vào gu thẩm mỹ của tôi.

Thế nên, chẳng bao lâu sau, tôi đã bắt đầu theo đuổi một cách mãnh liệt.

Khi mọi người đều nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ thất bại, không ai ngờ rằng Tống Đình lại đồng ý!

Hôm đó, tôi theo chạy việc suốt cả ngày, tối về công ty lại phải tăng ca.

Tôi mệt đến mức không hay biết gì mà ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy cầm một cốc cà phê, ngồi bên cạnh tôi.

Giọng lạnh lùng của bỗng trở nên cực kỳ quyến rũ.

“Em thật sự thích tôi đến sao?”

Tôi gật đầu liên tục.

Anh khẽ ho một tiếng:

“Được, chúng ta thử xem sao.”

“hả?”

Tôi vừa phấn khích vừa ngạc nhiên,

“Tôi không nghe nhầm chứ?”

Anh ấy dùng một tay ôm tôi, ghé sát tai tôi:

“Chúng ta bên nhau nhé, Trương Tiểu Tâm.”

Trời đất ơi!

2

Đúng lúc đó, một đồng nghiệp đột ngột quay lại công ty để lấy đồ.

Ngày hôm sau, tin tôi và Tống Đình đang hẹn hò đã lan khắp nơi.

Dù là người , Tống Đình là sếp nên phải ý giữ khoảng cách trong công việc.

Khoảng cách này… chính là giống hệt như quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới.

Bình thường ở công ty, tôi chào thì chỉ hơi gật đầu, rồi đi lướt qua.

Khi giao việc, đều gọi thẳng tên đầy đủ của tôi.

Thậm chí trong những buổi tiệc liên hoan, cũng không cho tôi ngồi gần .

, đồng nghiệp bàn tán rằng thật ra Tống Đình không hề thích tôi, chỉ vì bị tôi bám riết quá nên mới miễn cưỡng đồng ý quen nhau.

Tôi chỉ biết dở khóc dở .

Là vì họ không biết ở nhà, Tống Đình dính người và cuồng nhiệt thế nào.

gì, miệng cũng gọi “bé ” trước, “bé ” sau.

Việc nhà, nhận hết.

Tôi thường xuyên đi giày cao gót, chân mỏi nhừ, mỗi tối đều giúp tôi xoa bóp.

Chính vì điều đó, tôi mới có thể chịu đựng sự lạnh lùng của ở công ty.

3

Công ty có một nhân viên mới, tên là Khúc Sở Sở.

Nghe ấy là thân của gia đình Tống Đình, mới từ nước ngoài về.

Cô ấy rất xinh đẹp, tràn đầy khí chất sang trọng, cử chỉ tự tin và tao nhã.

Vừa đến, ấy đã tặng quà cho tất cả mọi người trong công ty, nhanh chóng tạo thiện cảm.

Khi lại gần tôi, mùi nước hoa của ấy tỏa ra rất dễ chịu, là mùi vải thiều và hoa hồng.

Cô ấy mỉm , đặt một chai nước hoa Q lên bàn tôi, vui vẻ :

“Chị là của Tống Đình đúng không?”

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung về phía chúng tôi, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.

Anh Tống Đình, nghe thật thân mật nhỉ.

“Đúng .” Tôi mỉm đáp lại.

Cô ấy vẫn giữ nụ , ánh mắt đã không còn thiện ý:

“Rất vui gặp chị. Loại nước hoa này rất thơm, em tặng chị.”

Tôi lịch sự cảm ơn.

Nhưng thật ra tôi không thích dùng nước hoa.

4

Khi vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy có người đang chuyện.

“Cá nhân tôi thấy, kiểu như Khúc Sở Sở mới xứng với tổng giám đốc Tống.”

“Đúng , không chỉ xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa còn là thân từ nhỏ, môn đăng hộ đối.”

“Nhìn thái độ của tổng giám đốc Tống đối với Trương Tiểu Tâm thế này, e rằng chẳng mấy chốc ấy sẽ thay lòng đổi dạ.”

“Chính xác, dù Trương Tiểu Tâm cũng xinh đấy, so với Khúc Sở Sở thì kém xa.”

Tôi mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Hai người kia thấy tôi, sững sờ.

Ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Tiểu Tâm.”

Sau đó vội vàng rời đi trong sự lúng túng.

Nói không buồn thì là dối, tôi vẫn tin tưởng Tống Đình.

Khi rửa tay, cánh cửa một buồng vệ sinh khác mở ra.

Tôi ngẩng đầu, qua gương thấy người bước ra là Khúc Sở Sở.

Cô ấy không che giấu nụ đang nở trên môi, đi đến bên cạnh tôi: “Xin lỗi, em cũng vô nghe thấy.”

Tôi tắt vòi nước, thản nhiên : “Không sao.”

Cô ấy chỉnh lại mái tóc, sau đó tôi qua gương:

“Nhưng mà, những gì họ cũng không hoàn toàn sai. Em quả thực xứng đôi với Tống Đình hơn chị.”

Tôi ngây người trước câu đó.

Ánh mắt ấy tôi đã không còn thuần khiết, mà thay vào đó là sự khinh thường và khiêu khích.

Tôi lạnh lùng thầm trong lòng, cuối cùng ta cũng lộ bộ mặt thật trước mặt tôi.

Đột nhiên, điện thoại tôi reo lên.

Trùng hợp thay, là Tống Đình gọi.

Tôi cố ý nghe máy ngay trước mặt Khúc Sở Sở.

“Alo, .”

Giọng Tống Đình có chút nũng:

“Bé , em rơi xuống bồn cầu rồi à? Anh đợi em dưới tầng hầm mãi.”

Tôi cảm thấy ngọt ngào trong lòng:

“Em xuống ngay đây.”

“Được.”

Nói xong, còn hôn tôi qua điện thoại.

Tôi cúp máy, mỉm rạng rỡ:

“Xin lỗi Khúc, trai tôi đang giục. Tạm biệt.”

Nụ trên mặt Khúc Sở Sở đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch.

Lên xe, tôi ôm mặt Tống Đình mà hôn tới tấp.

Anh ôm tôi, tai đỏ lên như máu dồn hết lên đó:

“Hôm nay em sao thế? Gấp ? Về nhà còn nhiều thời gian mà.”

Tôi vỗ vỗ ngực :

“Nhanh nhanh, về nhà đi.”

5

Bình thường, tôi chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Nhưng tối nay lại trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt .

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời nghe trong nhà vệ sinh hôm nay và dáng vẻ tự tin như đã nắm chắc phần thắng của Khúc Sở Sở.

Tôi đẩy nhẹ Tống Đình nằm bên cạnh.

Anh mơ màng:

“Lại nữa à?”

Lại cái gì mà lại!

Lúc mơ màng nhất chính là lúc dễ thật nhất.

Tôi hỏi :

“Anh với Khúc Sở Sở quan hệ thế nào?”

“Hàng… xóm.”

“Thanh mai trúc mã?”

Anh cựa quậy một chút: “Ừm….”

“Vậy… thích ấy sao?”

Anh xoay người:

“Ừm…”.

Tôi hơi tức giận:

“Ừm cái gì mà ừm, rõ ràng đi!”

Anh lại xoay người, một tay kéo tôi vào lòng, rồi ngủ thiếp đi.

Xong rồi.

Tôi càng không thể ngủ .

6

Hôm sau, tôi lê tấm thân mệt mỏi đến công ty.

Lúc ăn trưa, Khúc Sở Sở bưng khay thức ăn ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi định đứng dậy rời đi, một câu của ấy khiến tôi dừng lại.

“Chị có biết tại sao Tống Đình phải giữ khoảng cách với chị ở công ty không?”

Gì cơ?

Cô ấy thậm chí còn biết chuyện Tống Đình giữ khoảng cách với tôi…

Tôi ấy, chờ xem ấy định gì.

“Bởi vì, Tống Đình sớm muộn cũng sẽ chia tay với chị.

Chị với ấy không thể kết hôn, ấy không muốn sau này chuyện này mọi thứ trở nên khó xử.”

Ha, lại biết chắc thế à?

Tôi đứng dậy, bưng khay thức ăn:

“Không tin.”

Khúc Sở Sở lại một lần nữa bị chặn họng, tức đến mức giậm chân:

“Tự lừa mình dối người!”

Nói không tin là dối, lời của Khúc Sở Sở vẫn ảnh hưởng đến tôi.

Thêm một đêm nữa mất ngủ.

Tôi cầm lấy điện thoại của Tống Đình.

Mật khẩu điện thoại của , tôi luôn biết, chính là người cho tôi. Anh bảo nếu tôi muốn kiểm tra điện thoại, cứ việc.

Nhưng tôi chưa từng kiểm tra lần nào.

Tôi mở cuộc trò chuyện giữa và Khúc Sở Sở.

Rất sạch sẽ.

Vừa lúc tôi định thở phào nhẹ nhõm và tắt điện thoại,

Không cẩn thận trượt tay mở ra khung chat giữa ấy và mẹ ấy.

Tôi sững người.

Mẹ của Tống Đình nhắn:

【Sở Sở đến công ty con rồi, con phải chăm sóc con bé nhiều hơn, dù sao sau này nó cũng sẽ gả vào nhà chúng ta.】

Tống Đình trả lời: 【Được.】

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi.

Gả vào nhà họ?

Được?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...