11
“Đứa bé… không phải là con của Hạ Cẩn!”
“Cái gì cơ?”
Nghe xong câu này, sắc mặt ông bà Hạ đỏ bừng.
Bà Hạ hét lên:
“Cô rõ xem nào? Cô lừa chúng tôi từ đầu đến cuối à?”
Ngay cả thẩm phán cũng ngỡ ngàng:
“Nguyên đơn Nguyễn Uyển Uyển, lập lại lời vừa rồi. Đứa trẻ này thực sự là con của ai?”
Nguyễn Uyển Uyển biết không còn đường lui nữa, đành phải thừa nhận:
“Tôi đã dối… Đứa trẻ này là con của chị tôi. Tôi bịa ra chuyện này chỉ để giành lấy tài sản của Hạ Cẩn. Tôi tưởng chỉ có ba mẹ ấy mới giúp tôi…”
“Quá lố bịch!” – thẩm phán nổi giận – “Cô đang vu khống người khác, cố bịa đặt!”
Bà Hạ không kiềm chế nổi, lao tới túm tóc Nguyễn Uyển Uyển:
“Sao có thể ? Chúng tôi giúp hết lòng, mà lại chẳng có đạo đức gì hết! Khai thật đi, định một mình nuốt trọn tài sản đúng không?”
Nguyễn Uyển Uyển đau quá hét ầm lên.
Cảnh sát tòa chạy đến muốn kéo bà Hạ ra, ông Hạ lại lao ra chắn đường.
Nhân cơ hội, bà Hạ tát thêm một cái rõ đau vào mặt Nguyễn Uyển Uyển:
“Tôi đánh cho vỡ mồm cái đồ dối trá như !”
Thẩm phán không chịu nổi nữa, phất tay ra hiệu.
Lập tức có thêm vài cảnh sát tòa ập tới, lôi ông bà Hạ ra ngoài.
Tôi thấy chưa đủ, liền thêm:
“Thưa chủ tọa, tôi còn một việc nữa muốn trình bày. Nửa tháng trước, Nguyễn Uyển Uyển đã lên mạng bôi nhọ tôi, xuyên tạc, vu khống. Số lượt chia sẻ đã vượt quá 5 triệu.”
Luật sư của tôi mang toàn bộ tài liệu bằng chứng trình lên.
Sau khi xem xong, thẩm phán hỏi Nguyễn Uyển Uyển:
“Cô còn điều gì muốn không?”
Nguyễn Uyển Uyển chỉ còn biết ôm mặt khóc:
“Không còn gì cả…”
Và thế là phán quyết cuối cùng đưa ra:
Vì tội giả mạo chứng cứ, cố vu cáo và tung tin sai sự thật, ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường mạng và danh dự cá nhân của tôi — Nguyễn Uyển Uyển bị kết án 10 năm tù giam.
Tôi muốn sặc: Cô ta tự đưa mình vào trại.
Còn ông bà Hạ thì bị tạm giữ thêm vài ngày để giáo dục, kèm theo một khoản tiền .
Tôi thì cực kỳ hài lòng.
Thoát khỏi cuộc hôn nhân tệ đó, từ nay về sau không còn ai phiền tôi nữa.
Cuộc sống của tôi lại rực rỡ như đóa hoa đang nở.
12
Một tháng sau, luật sư vàng của tôi đi du lịch nước ngoài về, kể với tôi rằng ấy vừa nhận một vụ mới.
“Em đoán xem, là ba chồng cũ của chị đấy.”
Tôi lườm ta: “Lại bênh người ngoài rồi hả? Trừ lương!”
Anh ta bật : “Thật ra là đi xem kịch cho chị đấy.”
Thì ra ba chồng cũ của tôi bị vợ phát hiện… chết trên giường.
Nguyên nhân chết — giống hệt Hạ Cẩn.
Bà Hạ giận điên người, lập tức kiện tiểu tam ra toà.
Nhưng kiểu vụ việc này vốn là hai bên tự nguyện. Ba chồng tôi uống Viagra quá liều, chết vì tự chuốc họa.
Tiểu tam có thể có trách nhiệm gián tiếp, không lớn.
Luật sư của tôi cũng không ra sức bảo vệ thân chủ bên nguyên.
Ngược lại, ta khéo léo dẫn dắt khiến bà Hạ dần dần mất kiểm soát, cuối cùng… tiểu tam chẳng bị gì cả.
Sau khi nhận bản án, bà Hạ giận quá không kiềm chế nổi, lái xe tông chết tiểu tam ngay trước cổng toà án.
Thế là xong, phần đời còn lại của bà ta sẽ trôi qua trong bóng tối.
Tôi ngặt nghẽo:
“Đúng là cha nào con nấy! May mà hồi đó tôi không tông chết Nguyễn Uyển Uyển, nếu không người ngồi tù giờ là tôi rồi!”
“Cô ta không đáng để chị phải mạo hiểm đâu.”
Luật sư vàng của tôi rót cho tôi ly rượu vang, rồi đột nhiên một câu khiến tôi khựng lại:
“Những kẻ từng tổn thương chị, không xứng để chiến thắng.”
Tôi lặng đi trong chốc lát.
Rồi mỉm , khoác tay lên vai ấy, cụng ly:
“Vẫn là giỏi nhất. Tăng lương!”
Nhân quả không chừa một ai.
Tôi nhấp một ngụm rượu, vị ngọt lan khắp đầu lưỡi.
Tôi biết, phần đời còn lại của mình… nhất định cũng sẽ ngọt ngào như thế này.
Bạn thấy sao?