Bí Mật Sau Cái [...] – Chương 5

“Gì cơ? Nói chuyện tử tế?” Tôi ngẫm nghĩ một chút, “Cô và hai chữ ‘tử tế’ có liên quan gì đâu? Lần này định mang con đến ép tôi nhận trách nhiệm à?”

Tôi liếc đứa bé — bé con đang mở to mắt tôi tròn xoe.

Nguyễn Uyển Uyển lập tức : “Đây là con của tôi và A Cẩn, muốn gì?”

“Tệ thật, lại cướp lời thoại của tôi rồi!” Tôi dậm chân ra vẻ ngạc nhiên.

Nguyễn Uyển Uyển ngơ ngác trong giây lát rồi ngẩng cao đầu, tuyên bố mạnh mẽ: “Tôi đến đây là để đòi quyền thừa kế cho con tôi. Pháp luật bây giờ công nhận cả con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế!”

Chà, tôi sống với Hạ Cẩn suốt bảy năm, từng nét mặt cử chỉ của ta tôi đều nhớ như in.

Nhưng đứa bé này, ánh mắt chẳng có chút nào giống ta.

Tôi biết ngay là đang giở trò.

Tôi mỉm đáp: “Đúng , chỉ cần chứng minh đây là con của Hạ Cẩn, tôi sẽ chia tài sản cho con bé.”

Nguyễn Uyển Uyển nghênh mặt lên: “Chẳng phải chỉ cần xét nghiệm ADN sao? Nhưng Hạ Cẩn chết rồi, đâu có cách nào chứng minh nữa!”

Tôi đảo mắt: “Nói chuyện vô nghĩa thế ai nghe !”

Tôi quay sang gọi vệ sĩ: “Lôi ra ngoài cho tôi!”

“Aaaa!”

Còn chưa kịp ra tay, Nguyễn Uyển Uyển đã tự ngã bịch xuống đất, ôm con lăn lộn khóc lóc: “Cô dám xô tôi à!”

Hai vệ sĩ: ??

Cô ta bắt đầu khóc như cha chết: “Trời ơi, cha mẹ khổ lắm thay! Hạ Cẩn mất rồi, đứa trẻ này biết sống sao đây?”

Tôi quay sang vệ sĩ: “Còn đơ ra đó gì? Giúp ta gọi cảnh sát đi!”

Không ngờ nghe đến đây, Nguyễn Uyển Uyển lập tức bật dậy, ôm con chạy mất dạng, chẳng thấy bóng đâu nữa.

Chuyện không đơn giản như đâu. Lúc đầu tôi còn thấy phục cái “dũng khí” đối đầu thẳng mặt của Nguyễn Uyển Uyển.

Nhưng đúng là không thể xem thường người mặt dày.

Trợ lý tôi gọi điện như điên giữa đêm khuya.

8

“Chị Hạ, không ổn rồi! Chị mau xem hot search đi!”

“Tối hôm khuya khoắt còn gọi…” Tôi lầm bầm mở điện thoại, suýt sặc nước miếng vì cảnh tượng trên màn hình.

Đám paparazzi đã chụp cảnh Nguyễn Uyển Uyển đến công ty tôi quấy rối hôm nay.

Ả ta chụp với vẻ mặt đáng thương hết mực.

Còn tôi… chính là “gương mặt đại diện” của meme ăn phân đi .

???

Không ngờ tôi cũng có tiềm năng trở thành ảnh chế.

Nội dung bị bóp méo thành: Sau khi Hạ Cẩn chết, tôi đã bỏ mặc đứa con của chúng tôi, giao cho người thân nhất là Nguyễn Uyển Uyển nuôi nấng. Tôi không chu cấp, không đến thăm, chẳng màng sống chết đứa bé.

Hôm nay Nguyễn Uyển Uyển đến công ty tôi rối, là vì không còn cách nào khác, muốn cầu xin tôi giúp đỡ một ít chi phí nuôi con. Cô ta lương thấp, không kham nổi.

Ngay lập tức, cư dân mạng bắt đầu tấn công.

“Dương Hạ không phải dạng vừa đâu, không thì sao lại leo lên danh sách giàu có?”

“Phụ nữ độc ác thường dễ thành công hơn.”

“Vô lương tâm! Sinh con ra không nuôi thì đẻ gì?”

“Kiện ta đi, chứ không đấu lại đâu!”

Dưới đó bắt đầu xuất hiện phong trào tẩy chay sản phẩm công ty tôi.

Tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

“Chị Hạ, giờ sao đây?” – trợ lý tôi ở đầu dây bên kia cuống đến phát khóc. “Tin đồn lan nhanh quá, mình phải họp báo rõ đi chứ? Không thì nhiều công ty sẽ ngưng hợp tác với chúng ta mất!”

“Không đồng ý.” – tôi dứt khoát.

Lần này Nguyễn Uyển Uyển chịu bỏ tiền paparazzi, tôi mà không cho ta “xài hết” thì chẳng phải phí công sao?

Phải chơi tới cùng!

“Tìm ngay một đội seeding, ném một triệu vào tạo dư luận phản công. Càng căng càng tốt.”

Trợ lý lập tức đi chuẩn bị.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...