7.
Nghe ông ta , phóng viên đều ngẩn ra.
“Con thứ hai? Vậy ra là mâu thuẫn gia đình?”
“Con bất hiếu thật, bị bắt cóc đâu phải lỗi của bố mẹ, giờ đã tìm rồi mà còn muốn trả thù?”
“Tôi rồi mà, tập đoàn nhà họ Cố sao có thể công khai chuyện phạm pháp, hóa ra là giả!”
“Đứa con như này, còn không bằng thịt heo quay, đáng lẽ để nó chết ngoài đường cho rồi!”
Khóe môi bố Cố lộ ra nụ đắc ý, nhanh chóng che giấu.
Ông ta chân thành phóng viên:
“Các vị về đi, chi phí đi lại và bồi thường thời gian, tập đoàn chúng tôi sẽ chi trả đầy đủ.”
Phóng viên chuẩn bị rời đi, tôi nhân lúc bố Cố không ý, vùng khỏi tay ông ta, chạy vào giữa đám phóng viên, hét lớn:
“Tôi có thể chứng! Tập đoàn nhà họ Cố chính là lâu dài hoạt phạm pháp!”
Phóng viên khuyên tôi:
“Sao cứ cố chấp thế?
Tìm lại rồi thì sống tốt với bố mẹ đi, đừng phí thời gian của chúng tôi nữa.”
Tôi bọn họ:
“Bây giờ, xuống tầng hầm đi, ở đó có phòng thí nghiệm người và phòng phẫu thuật của nhà họ Cố, tất cả những ca phẫu thuật đều thực hiện ở đó.”
Ba mẹ Cố lập tức hoảng hốt, bố Cố móc điện thoại định gọi đi.
Tôi hét to:
“Mau lên, họ định gọi điện!”
Một phóng viên lập tức đá văng điện thoại khỏi tay ông ta, những người khác thì gọi cảnh sát.
Số còn lại giữ chặt ba mẹ Cố, cùng xuống tầng hầm.
Bố Cố trừng mắt tôi, nghiến răng:
“Đồ con hoang! Sao mày biết chuyện này?”
Tôi lạnh, không đáp.
Tầng đầu tiên dưới hầm là nhà xác, phía sau mới là phòng thí nghiệm và phòng phẫu thuật của ông ta.
Khi chúng tôi tới nơi, họ đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Phóng viên đều kinh hãi, cầm máy ảnh lia liên tục, còn gọi về tòa soạn, ai cũng muốn giật tít độc quyền.
Không ai để ý đến bố Cố.
Bất ngờ, ông ta lao tới siết cổ tôi.
8.
“Dù tao có xong đời, hôm nay tao cũng phải mày!”
Tôi bị ông ta bóp cổ, muốn kêu cứu mà chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.
Đám phóng viên vẫn đang mải đăng tin.
Bỗng nhiên, cổ tôi thả lỏng, tôi há to miệng hít lấy không khí, thấy bố Cố bị cảnh sát đá ngã xuống đất.
“Không đậy!”
Ba mẹ Cố bị cảnh sát khống chế, cúi đầu im lặng.
Cảnh sát hỏi tôi:
“Sao biết dưới đây có phòng thí nghiệm và phòng mổ?”
Tôi liếc ba mẹ Cố dưới đất:
“Tôi biết từ nhỏ rồi.”
Hai người họ lập tức ngẩng đầu tôi.
“Thì ra năm đó mày thật sự nghe thấy?”
Tôi gật đầu:
“Đúng , tôi nghe thấy.”
Cảnh sát khó hiểu:
“Vậy tại sao không báo cảnh sát từ trước?”
Tôi nhạt:
“Lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ là vô nghe lén họ chuyện phạm pháp, liền giả vờ muốn ăn kẹo để tìm họ.”
“Thế nên mới không bị phát hiện.”
“Nhưng họ không chịu mua kẹo cho tôi, là ăn kẹo không tốt cho sức khỏe. Lúc đó tôi mới chạy ra ngoài, vô gặp bọn buôn người, tôi van xin chúng mang tôi đi.”
Cảnh sát ngạc nhiên hỏi:
“Vậy là cố ý để bị bắt cóc? Tại sao?”
“Đúng , họ ăn kẹo không tốt cho sức khỏe, không phải vì họ quan tâm tôi, mà sợ cơ thể tôi có vấn đề, ảnh hưởng đến việc cứu Cố Du Du.”
“Tôi là đứa trẻ họ tạo ra bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, chỉ để người hiến tuỷ và truyền máu sống cho Cố Du Du.”
Mọi người đều sửng sốt.
Bố Cố nghe tôi phơi bày hết sự thật, tức giận hét lớn:
“Mày là em của Du Du, hiến máu, hiến tuỷ cho nó thì sao? Có ảnh hưởng gì đến mày đâu? Mày lại dám bôi nhọ chúng tao như !”
Phóng viên cũng gật gù:
“Đúng , bây giờ nhiều người lạ còn hiến tuỷ, hiến tuỷ không cho sức khỏe mà.”
“Dù sao thì ba mẹ không cho ăn kẹo cũng vì tốt cho , dù sao họ cũng là bố mẹ ruột, sao có thể ?”
“Cố tổng có phạm tội thật, chuyện này cũng không đáng trách.”
“Cô lại bỏ trốn với bọn buôn người, cũng quá ngang ngược rồi!”
Tôi lạnh:
“Không đáng trách? Tôi từ nhỏ không gì cả, không đi học, không chơi với trẻ con khác, chỉ vì tôi phải sẵn sàng truyền máu cho Cố Du Du bất cứ lúc nào.”
“Ở nhà họ Cố, tôi không phải là con người, mà là một món đồ món đồ không phép hư hao!”
“Tôi từng ngất vì mất máu quá nhiều khi mới ba tuổi, các người lại tát tôi tỉnh lại rồi tiếp tục truyền máu, suýt chút nữa thì chết!”
“Tôi muốn hỏi một câu, đều là con , tại sao các người lại đối xử với tôi và Cố Du Du khác nhau đến ?”
9.
Sau khi tôi xong, cả đám cảnh sát và phóng viên đều sững sờ.
“Xem ra lần này, Cố thực sự không gì sai.”
“Gia đình nhà họ Cố đúng là quá đáng thật, phải cho vào tù hết đi!”
“Đúng là hai vợ chồng tim đen. Cho dù sinh con thứ hai để cứu con đầu thì cũng không thể ngược đãi nó như chứ!”
Bố Cố vẫn cố gắng biện bạch.
“Do sức khỏe của Du Du không tốt, còn con thì khỏe mạnh hơn, tất nhiên là tôi sẽ quan tâm đến con bé nhiều hơn rồi!”
“Hồi nhỏ con rất hiểu chuyện, sao giờ lại tính toán chi li đến thế!”
Nói xong, ông ta còn đắc ý tôi, định thêm thì y tá chạy đến.
“Cố tổng, tiểu thư Cố Du Du đã xác nhận tử vong cách đây năm phút. Xin ông hãy nén bi thương.”
Bố Cố và mẹ Cố lập tức đờ người ra như tượng đá, không thốt một lời.
Một lúc sau, mẹ Cố gào khóc đến xé lòng: “Du Du sao có thể chết !”
Bố Cố trợn tròn mắt: “Tại sao! Cho dù không cùng nhóm máu, là chị em ruột mà, sao có thể chết dễ dàng như ! Các người phải bồi thường con tôi! Bồi thường cho tôi!”
“Các người còn đứng đó gì! Mau đi cứu con tôi!”
Ông ta đột nhiên vùng vẫy mạnh mẽ, thoát khỏi tay cảnh sát đang khống chế, lao tới bóp cổ tôi.
“Giờ thì mày hài lòng rồi chứ? Chị mày chết rồi đấy, mày hài lòng chưa?”
“Tại sao không phải là mày chết! Tại sao! Đáng lẽ mày phải chết thay cho Du Du!”
“Là mày tao không kịp gặp mặt Du Du lần cuối! Tao phải mày!”
Cảnh sát lập tức chạy đến gỡ tay ông ta ra, ông ta quá khỏe, càng bóp càng chặt.
Ngay khi tôi tưởng mình sắp bị siết chết, tôi bỗng lớn.
“Ông còn nhớ An An không?”
Bố Cố khựng lại: “Cô gì ? Cô chẳng phải là An An sao?”
Tôi , lắc đầu: “Không phải. Con thứ hai của ông, An An, đã chết từ lâu rồi, chỉ vài ngày sau khi bị bắt đi.”
Bố Cố kinh ngạc buông cổ tôi ra: “Vậy mày là ai? Tại sao lại mạo danh An An?”
Tôi lạnh lùng ông ta:
“An An sau khi chạy khỏi nhà họ Cố, đã cầu xin bọn buôn người đưa bé đi, rồi gặp tôi cũng là một đứa trẻ bị bán đi.”
“Ông rõ ràng đã báo án, không tin cảnh sát, cứ khăng khăng tự đi tìm, còn rùm beng lên. Bọn buôn người sợ quá phải mang chúng tôi bỏ trốn.”
“Lúc chạy trốn, An An vì bảo vệ tôi mà bị đá rơi trúng đầu, mất máu quá nhiều mà chết.”
“Lẽ ra bé đã không chết dễ dàng như , do trước khi bỏ trốn đã bị các người ép truyền quá nhiều máu cho Cố Du Du, cơ thể yếu ớt, nên không qua khỏi!”
“May mà tôi không quên ông, cũng không quên mật khẩu, cuối cùng cũng báo thù thay An An rồi!”
Nói đến đây, nước mắt tôi không kìm mà tuôn rơi.
Tôi vốn không phải An An.
Tôi chỉ là một đứa trẻ dư thừa trong một gia đình bình thường. Mẹ tôi mất sớm, cậu tôi nghiện rượu đã bán tôi cho bọn buôn người.
Lúc đó tôi không còn muốn sống nữa, là An An kể chuyện của bé cho tôi nghe, an ủi tôi, giúp tôi lấy lại hy vọng.
Cô bé An An nhỏ xíu từng với tôi:
“Dù bị bán vào núi sâu, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”
“Cậu nhất định không quên tớ, sau này lớn lên chúng ta còn phải chơi với nhau nữa!”
Nhưng bé không có cơ hội lớn lên nữa rồi.
Chính nhờ An An, tôi mới có thể chịu đựng mọi đòn roi, ngược đãi trong núi mà sống sót.
Bạn thấy sao?