Bí Mật Không Thể [...] – Chương 5

Tôi vội vàng đổi chủ đề, kể chuyện mẹ bắt tôi đi xem mắt, coi như báo trước hình cho .

Bên kia hiện trạng thái “đang nhập…” mãi chưa gửi.

Tôi thoát ra, mở voice Tiểu Mỹ gửi.

“Tụng Tụng! Tin hot này! Sáng nay sếp lớn nổi giận đùng đùng, đuổi thẳng cổ trưởng phòng mưu mô xấu xa kia rồi! Mắng cho một trận ra trò luôn!”

Tôi tức tối gõ hai chữ: “Đáng đời!”

Tiểu Mỹ:

“Thật ra chuyện này có phải vì cậu không đó? Hôm qua lão ta vừa lôi cậu đi tiếp khách, hôm nay đã bị đuổi. Chẳng phải là ‘vì mỹ nhân mà nổi giận’ sao?”

Tôi thầm khâm phục độ nhạy tin của ấy, không đi paparazzi thật phí.

Tôi:

“Không liên quan gì đến mình.”

Hách Ngâm cuối cùng cũng trả lời sau mười mấy phút phân vân.

Rất lạnh lùng nhắn một chữ: “Ừ.”

18

Được rồi.

Hách Ngâm hoàn toàn không lạnh lùng chút nào.

Chỉ trong năm phút, ấy đã gửi cho tôi hơn chục tin nhắn.

Phải là, tốc độ gõ chữ của ấy cũng nhanh thật.

Tôi chọn vài tin trọng điểm để đọc.

Hách Ngâm:

“Đối tượng xem mắt có đẹp trai hơn không?”

Chắc cũng khó nhỉ.

Hách Ngâm:

“Có giàu hơn không?”

Hình như cũng khó.

Hách Ngâm:

“Anh ta có chắc sẽ đối xử tốt với em không?”

Cái này thì chưa chắc.

Hách Ngâm:

“Anh không khó ai đâu, ít nhất điều kiện phải tốt hơn mới xứng với em.”

Hầy.

Sao thấy có gì đó… lạ lạ nhỉ?

Tôi còn chưa kịp trả lời, mẹ tôi đã gõ cửa bước vào:

“Dậy mau, nhà có khách.”

“Dạ.”

Tôi vội vàng chỉnh trang rồi ra tiếp khách.

Nhưng người đang ngồi trên sofa lại là —

Hách Ngâm!

“Sao lại tới đây?”

Tôi tròn mắt ấy.

Hách Ngâm mặt không đổi sắc:

“Anh đại diện công ty tới thăm em.”

Tôi gãi đầu.

Chuyện có nghiêm trọng sao?

Còn cần đại diện công ty đến thăm à?

“Khụ khụ.”

Hách Ngâm ho khẽ, gãi gáy:

“Em đọc mấy tin gửi chưa?”

“Đọc rồi.”

“Thế em nghĩ sao?”

“Tôi thấy cũng có lý.”

Hách Ngâm thở phào:

“Phải biết cao một chút. Không thì chi bằng… luôn cho rồi.”

Vừa dứt lời, cả tôi lẫn ấy đều đỏ mặt.

Để bớt lúng túng, Hách Ngâm xắn tay áo đứng dậy đi vào bếp:

“Cô , để cháu giúp một tay.”

Tôi bóng lưng ấy, bỗng bật .

Hách Ngâm… quả thật là một đối tượng rất phù hợp để đấy chứ.

19

Nghỉ ngơi hai ngày, tôi quyết định quay lại đi .

Dù nghỉ thả trôi cũng thích, tôi vẫn thích đi hơn.

“Đừng vội.”

Biết ý định của tôi, Hách Ngâm liền ngăn lại:

“Mấy hôm trước em vừa bị dọa sợ, nên nghỉ thêm vài ngày nữa đi.”

“Ơ? Nhưng em muốn đi thật mà.”

“Đừng đi. Cái công ty đó có gì hay mà đi.”

Hách Ngâm kiên quyết thay tôi quyết định:

“Ở nhà chờ đi. Anh dẫn em ra ngoài giải khuây.”

“Giải khuây? Đợi đã…”

Đối diện đã cúp luôn cuộc gọi WeChat.

Tôi ngơ ngác điện thoại.

Tổng giám đốc mà còn cầm đầu trốn thế này thật ổn không?

Hách Ngâm rất hành , chẳng bao lâu đã tới dưới nhà tôi, nhắn tôi xuống.

“Đi công viên không?”

Hách Ngâm hỏi ý tôi:

“Ở đó hoa quế đang nở đẹp lắm.”

Tôi gật đầu:

“Sếp à, thật ra em không sao rồi.”

Hách Ngâm mím môi:

“Anh biết phụ nữ trong môi trường công sở rất khó khăn, hay gặp phải mấy chuyện như . Anh sợ em sẽ bị ám ảnh. Anh không biết nên gì cho em, chỉ có thể mấy chuyện nhỏ này thôi.”

Tôi không kìm , nắm lấy tay ấy đặt trên vô lăng, trong lòng cảm :

“Cảm ơn , Hách Ngâm.”

Đây là lần đầu tiên tôi không gọi là sếp.

Hoa quế trong công viên đúng là rất đẹp. Nhưng tôi lại thấy… người bên cạnh mình còn đẹp hơn.

“Chụp ảnh đi!”

Tôi kéo Hách Ngâm đứng dưới gốc hoa selfie:

“Cười lên nào! Đừng có mặt sếp mãi thế!”

Trong ảnh, tôi đứng trước, dáng chữ V, còn Hách Ngâm thì mỉm dịu dàng, hơi cúi đầu tôi.

Đúng là… trai tài sắc.

Tôi bị cái từ này hiện lên trong đầu cho giật mình, vội vàng ôm chặt điện thoại, sợ người ta phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình.

Hách Ngâm thấy tôi hơi lạ:

“Sao ?”

“Không… không có gì.”

Nhưng… có thích là một chuyện, còn ấy có thích tôi hay không… lại là chuyện khác.

20

Sau khi tôi cam đoan chắc nịch là mình không bị ám ảnh tâm lý, Hách Ngâm cuối cùng cũng đồng ý cho tôi đi lại.

“Nhưng sau này em không đi tiếp khách nữa.”

Hách Ngâm lập quy tắc cho tôi.

“Ơ? Chuyện này đâu phải em quyết .”

“Cứ .”

Tôi lắc đầu:

“Không không !”

Đây chẳng phải là đi cửa sau sao!

Hách Ngâm trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Vậy có chuyện gì cũng phải báo cho .”

“Được .”

Tôi chợt nhận ra điều gì:

“Khoan đã, sao em phải báo cho chứ?”

Hách Ngâm trừng mắt:

“Dù sao cũng là trai giả, vẫn có chữ trai đấy, tại sao lại không báo?”

Chết rồi.

Nghe cũng có lý…

“Biết rồi biết rồi. Không có gì nữa, em về bộ phận trước đây.”

“Khoan đã.”

Hách Ngâm gọi tôi lại, mặt hơi đỏ:

“Khi nào em đi xem mắt?”

“Chưa biết.”

Tôi nhún vai, đếm ngón tay:

“Mẹ em bảo sắp xếp cho em tận một hai ba bốn năm sáu bảy tám người.”

Hách Ngâm há miệng, như muốn gì, cuối cùng chỉ phất tay:

“Em về đi.”

“Ừ.”

Kết quả tối hôm đó, cả nhà tôi đang ngồi xem tivi, thì ở dưới nhà có tiếng .

Mẹ tôi vỗ vai tôi:

“Hình như có người gọi con.”

“Chắc không đâu.”

Ngay sau đó, một tiếng gọi rất to vang lên bên tai tôi:

“Tống Tụng! Anh — thích — em!”

Tôi vội chạy ra ban công, đã thấy hàng xóm bu quanh xem rất đông.

Chỉ thấy Hách Ngâm lảo đảo đứng đó, hai tay chụm thành loa hét lên:

“Tống Tụng! Anh thích em! Hách Ngâm — thích em!”

Mặt tôi đỏ bừng, chỉ muốn chui xuống đất, cuối cùng vẫn vẫy tay đáp lại:

“Em cũng thích !”

Trước khi ấy mất mặt hơn nữa, tôi vội kéo ấy lên nhà.

Hình như ấy say rồi.

“Anh thích em, thích em… Tống Tụng. Em không đi xem mắt… không … không cho em đi…”

Hách Ngâm níu chặt lấy tôi:

“Không đi xem mắt!”

Tôi chọc trán ấy, mềm lòng:

“Vậy người con thích nhất là ai nào?”

Hách Ngâm tôi hồi lâu, bỗng ngã vật xuống sofa, miệng còn lẩm bẩm:

“Yêu nhất… nhất…”

Tôi ôm mặt ngọt ngào:

“Là ai nào?”

Hách Ngâm hét lên một câu:

“Thủ lĩnh thẻ bài Sakura!”

Tôi câm nín, đá ấy xuống đất.

Mẹ tôi hỏi:

“Nó sao lại nằm dưới đất rồi?”

“Không sao! Đừng để ý đến ta!”

Tôi tức giận đá thêm hai cái:

“Để Sakura của ấy đến đỡ đi!”

21

Cuối cùng vẫn là mẹ tôi thấy không đành, kéo Hách Ngâm lên sofa, tiện tay ném cho tôi cái chăn.

Tôi miệng thì chê bai, vẫn đắp chăn cho ấy.

Gặp ánh mắt trêu chọc của mẹ, tôi vẫn ưỡn cổ :

“Chẳng lẽ để ấy lạnh cả đêm trên sofa à?”

Thế là, Hách Ngâm thoải mái ngủ một đêm trên sofa nhà tôi.

“Ưm…”

Tôi người đàn ông trên sofa vươn vai.

“Chào buổi sáng.”

Hách Ngâm chào tôi.

Tôi hỏi:

“Anh còn nhớ hôm qua gì không?”

“Tối qua à.”

Hách Ngâm gãi đầu, như đang nhớ lại, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi:

“Anh tỏ với em rồi đúng không?”

“Ừ, đúng.”

Tôi gật đầu:

“Thế còn nhớ người nhất là ai không?”

Hách Ngâm đắc ý:

“Tất nhiên là em rồi.”

“Không.”

Tôi ngọt ngào đầy ẩn ý, lắc đầu:

“Anh nhất Thủ lĩnh thẻ bài Sakura.”

“Hả?”

Hách Ngâm nuốt nước bọt:

“Thì hồi nhỏ rất thích bộ anime đó thật mà…”

“Hửm?”

Tôi liếc xéo một cái.

Hách Ngâm bỗng :

“Em đang ghen à? Với một nhân vật anime?”

Mặt tôi đỏ bừng, lẩm bẩm:

“Không có đâu.”

“Vậy có thể hiểu là… tỏ thành công rồi không?”

Hách Ngâm nhích lại gần:

“Anh nghe thấy rồi. Tối qua em em cũng thích .”

“Không có mà.”

Tôi đẩy ấy:

“Đi đánh răng rửa mặt đi.”

“Vậy cho biết, giờ chúng ta coi như giả thành thật rồi đúng không?”

“Ừ, đúng đúng.”

“Vậy gọi một tiếng đi.”

“Hách Ngâm.”

“Sao nghe xa cách thế?”

“A Ngâm.”

“Tối qua tỏ chưa chính thức.”

Hách Ngâm hắng giọng:

“Bây giờ rất tỉnh táo, có thể chịu trách nhiệm cho từng lời mình . Xin hỏi, Tống Tụng, em có đồng ý không?”

“Em đồng ý.”

Tôi , nắm lấy tay ấy:

“Bạn trai.”

Hách Ngâm ôm eo tôi:

“Rất mong em chỉ giáo, .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...