Nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tiểu Mỹ đã ôm chặt lấy cánh tay tôi than thở: “Chị ơi! Chị là chị em duy nhất của em! Chỉ có chị mới cứu em thôi!”
“Chuyện gì thế?”
Tôi bảo ấy ngồi xuống, “Từ từ .”
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Lần này em thật sự xong đời rồi! Em viết sai một số liệu trong báo cáo! Sếp lớn đang gọi em lên gặp!”
Tôi vỗ vai ấy: “Chúc may mắn nhé!”
“Không ! Em sẽ chết thảm mất!”
Tiểu Mỹ lắc lắc tay tôi: “Tụng Tụng à, chị đi cùng em đi! Có chị ở đó, sếp chắc sẽ nể mặt chị vài phần.”
Tôi nên với ấy thế nào đây?
Rằng thật ra tôi cũng rất sợ gặp sếp Soái Soái.
Với lại, tôi với sếp Soái Soái thật sự không phải cái quan hệ như mọi người nghĩ, bản thân tôi còn sợ ấy chết khiếp.
“Làm ơn đi mà, Tụng Tụng.”
Không chống nổi lời cầu xin tha thiết của Tiểu Mỹ, tôi đành quyết định đi cùng ấy đối mặt với cơn bão.
Hai chúng tôi đứng trong văn phòng Hách Ngâm, nhận cơn mưa phê bình từ ấy.
“Công ty mời các tới đây để ăn không ngồi rồi chắc!
“Đầu óc đâu hết rồi? Để ở nhà à?
“Nhìn tôi gì? Còn mặt mũi tôi à? Trên mặt tôi có số liệu chắc?
“Như các thế này, trường học sao cho các tốt nghiệp ? Bằng tốt nghiệp mua bằng tiền à?!”
Hách Ngâm mắng chúng tôi không lặp lại câu nào, suốt hơn mười phút.
Mà lúc ấy tôi đang nghĩ gì?
Tôi đang nghĩ: “Hôm nay căng-tin có món gì nhỉ?”
“Nếu tôi tiết lộ bí mật của sếp Soái Soái thì ấy có thật sự kill me không?”
“Thật ra cái tên Soái Soái nghe cũng dễ thương phết.”
“Anh ấy còn mắng bao lâu nữa ?”
Đang thả hồn bay bổng thì tôi nghe thấy Hách Ngâm hỏi: “Đang nghĩ gì đấy? Câm à? Mau trả lời! Giải quyết thế nào?”
Thế là, theo phản xạ, tôi buột miệng ra lời trong lòng: “Xin lỗi, sếp Soái Soái.”
Im lặng, chính là Cầu Kiều của đêm nay.
Chỉ thấy mặt Hách Ngâm đỏ bừng, dồn hết sức hét lên một tiếng: “Qu…!”
Tôi đoán, chắc ấy định : “Cút!”
6
Tôi và Tiểu Mỹ cùng người và tài liệu bị đuổi ra khỏi văn phòng.
Tôi ấy, ấy cũng tôi.
“Tụng Tụng.”
“Tiểu Mỹ.”
Hai chúng tôi nắm chặt tay nhau, mắt rưng rưng đối phương, nghẹn lời không thốt nổi, cuối cùng đồng thanh :
“Chắc là chúng ta xong đời rồi.”
Chiều hôm đó, một cuốn Sổ tay hướng dẫn nâng cao nghiệp vụ chuyên môn nhân viên phát xuống chỗ của chúng tôi.
Sếp lớn Hách Ngâm còn đặc biệt tag tôi và Tiểu Mỹ trong group chat công ty.
Anh ấy viết:
“Đặc biệt là hai người này. Nên biết cái gì nên , cái gì không nên . Tập trung vào công việc của mình.”
Tôi và Tiểu Mỹ run cầm cập.
“Có phải sếp sợ chúng ta để lộ chuyện ảnh Quaaa hôm nay không…”
“Suỵt!”
Tiểu Mỹ còn chưa hết câu đã bị tôi bịt miệng.
Tôi giơ ngón tay đặt lên môi: “Suỵt — họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra.”
Tiểu Mỹ im lặng, không gì nữa.
Một ngày kinh hoàng cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi vừa ngân nga vừa quẹt thẻ tan .
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, ở cổng công ty tôi lại gặp Hách Ngâm.
“Có cần tôi đưa về không?”
Hách Ngâm hạ cửa kính xe.
Tôi ngượng ngùng xua tay: “Không không cần đâu, ngại quá.”
Nào, mời tôi lần nữa đi, tôi sẽ đồng ý ngay.
“Ồ.”
Hách Ngâm đóng cửa kính: “Tôi chỉ khách sáo thôi. Bye bye.”
Tôi hít đầy một họng khói xe.
Ôi trời ạ, tôi cũng chỉ khách sáo thôi mà!
7
Tôi và Hách Ngâm quả là nghiệt duyên sâu đậm.
Tối nay, sau bữa cơm tôi và mẹ cùng ra công viên gần nhà dạo bộ tiêu thực.
Không ngờ có một bà cụ tiến đến nắm chặt tay tôi:
“A Nhã, A Nhã, sao con lại ở đây?”
Tôi kỹ.
Bà cụ này trông quen quen.
À, nhớ ra rồi.
Chẳng phải là bà nội của Hách Ngâm sao?
“Bà ơi, sao bà lại ở đây ạ?”
Tôi quanh:
“Hách Ngâm không đi cùng bà sao?”
Nhưng bà không trả lời, chỉ không ngừng lặp lại: “A Nhã, A Nhã.”
Mẹ tôi hỏi: “Bà cụ này là ai thế? Con quen à?”
“Là bà nội của sếp lớn bọn con.”
Tôi đỡ bà cụ ngồi xuống ghế gần đó:
“Mẹ, mẹ trông bà giúp con một chút, con gọi điện cho sếp.”
Tôi tìm số của Hách Ngâm trong nhóm công ty, bấm gọi.
Anh ấy bắt máy rất nhanh, giọng có chút gấp gáp:
“Alo, ai ?”
“Tổng giám đốc Hách, em là Tống Tụng. Hiện tại bà nội đang ở cùng em.”
Tôi đơn giản báo hình:
“Ngay gần cổng công viên.”
“Được. Phiền đợi một lát, tôi tới ngay!”
Hách Ngâm cúp máy.
Không lâu sau, ấy đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, chống đầu gối thở dốc.
“Bà ơi!”
Hách Ngâm thật sự rất giận:
“Cháu mới lướt WeChat một chút mà bà lại lén chạy đi! Bà còn như nữa lần sau cháu sẽ không dắt bà đi dạo đâu!”
Nhưng bà nội chỉ ngây ngô ấy :
“A Thành, con cũng tới à? Đón bà và A Nhã về nhà sao?”
Vừa nghe cái tên này, lửa giận của Hách Ngâm lập tức tắt ngấm, chỉ thở dài:
“Về nhà thôi.”
Bà cụ nắm chặt tay tôi:
“A Nhã, cùng về nào A Nhã.”
“Bà ơi đừng nghịch nữa.”
Hách Ngâm kéo tay bà ra:
“Cô ấy không phải A Nhã.”
Bà nội dường như tỉnh táo lại một chút, vẫn lẩm bẩm gọi “A Nhã”.
“Cảm ơn mọi người.”
Hách Ngâm cúi người cảm ơn:
“Đã phiền rồi.”
Mẹ tôi do dự hỏi:
“Mẹ cậu ấy… có phải tinh thần không ổn định?”
“Vâng.”
Tôi bóng lưng hai bà cháu họ rời đi.
Hách Ngâm… hình như có chút gì đó rất buồn.
8
Dạo này tôi cứ cảm thấy Hách Ngâm như có chuyện gì đó muốn với tôi.
Nhưng mỗi lần thấy tôi, ấy lại chỉ mấp máy môi, rồi không gì mà bỏ đi.
Đúng là khó hiểu như “sư trụ trì mò đầu hói”.
Cốc cốc.
Cuối cùng Hách Ngâm cũng chủ tìm tôi.
Anh ấy gõ nhẹ lên bàn tôi:
Qua văn phòng tôi một chuyến.”
Tôi đi cùng ấy vào văn phòng.
Anh bảo:
“Đóng cửa lại.”
Tôi đóng cửa, trong đầu lướt qua vô số khả năng.
Dạo này tôi cũng đâu gì sai nhỉ?
Chẳng lẽ tôi lỡ tiết lộ bí mật của ta à?
“Cô…”
Hách Ngâm vừa mở lời, tôi đã buột miệng:
“Sếp ơi em không tiết lộ bí mật của đâu ạ!”
Hách Ngâm cạn lời:
“Tôi không chuyện đó. Ngồi đi.”
Tôi rụt rè ngồi xuống:
“Có việc gì cứ dặn.”
Hách Ngâm ho nhẹ một tiếng:
“Cô có thể… giả tôi không?”
Tôi chớp mắt:
“Hả?”
“Là vì bà tôi.”
Hách Ngâm đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm một lúc:
“Cô có biết vì sao bà tôi lại thành ra như không? Là vì ba mẹ tôi.
“Ngày giấy khai sinh cho tôi, họ gặp tai nạn xe, cấp cứu không qua khỏi. Từ đó bà tôi phát điên.
“Lúc tỉnh lúc mê, khi tỉnh thì như người bình thường, khi không tỉnh lại nhận nhầm tôi là ba tôi. Trước kia còn lén trốn khỏi nhà tìm ba mẹ tôi, gặp ai cũng gọi tên ba mẹ tôi.
“Soái Soái là cái tên nhỏ ba mẹ đặt cho tôi. Sau khi họ mất, chỉ còn mình bà là người thân, lúc đó tinh thần bà không ổn, thế là cái tên này cũng bị ghi lên giấy tờ.
“Sáu tuổi, một ngày bà đột nhiên tỉnh táo, dẫn tôi đi đổi tên. Hách Ngâm — Ngâm, cũng là một tiếng thở dài.”
Tôi mím môi.
Không ngờ cái tên ấy lại mang câu chuyện đau lòng như .
“Vì thế tôi muốn nhờ giả tôi.”
Hách Ngâm bước tới trước mặt tôi:
“Thực ra chỉ là đóng kịch trước mặt bà, để bà vui. Có lúc đóng vai tôi, có lúc có thể phải đóng vai ba mẹ tôi. Trước kia tôi cũng từng nhờ người, họ hoặc là sợ trạng của bà tôi không dám tiếp, hoặc là có ý định phát triển quan hệ với tôi ngoài chuyện đóng kịch.”
Tôi hơi cảm , trong lòng vẫn có chút băn khoăn:
“Vì sao lại chọn tôi?”
“Chúng ta rất có duyên mà?”
Hách Ngâm :
“Mấy lần bà tôi đều giúp đỡ. Tôi nghĩ đó là một kiểu duyên phận đặc biệt. Hơn nữa tôi thấy là người có chừng mực, hiểu phải trái, hai kiểu huống trước tôi nghĩ sẽ không xảy ra ở .”
Anh ấy suy nghĩ một chút:
“Cô cũng đừng áp lực, tôi biết chuyện này hơi đường đột. Cô từ chối cũng không sao. Nhưng nếu đồng ý, tôi sẽ trả thù lao cho , chứ?”
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu, vỗ ngực:
“Không thành vấn đề! Làm việc thiện mà!”
Hách Ngâm đưa tay ra:
“Hợp tác vui vẻ, .”
Tôi bắt tay ấy:
“Hợp tác vui vẻ, trai.”
Bạn thấy sao?