Bí Mật Không Thể [...] – Chương 1

Tôi giúp một bà cụ bị lạc cháu trai đến quầy dịch vụ của siêu thị để phát loa.

“Bạn nhỏ Hách Soái Soái, nhỏ Hách Soái Soái, nếu nghe thấy thông báo này xin mời đến quầy dịch vụ, bà của đang đợi ở đây.”

Một chàng cao khoảng 1m88, ăn mặc vest chỉnh tề, nghe thấy thông báo liền vội vàng chạy tới.

Tôi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đánh giá ta ba lần: “Anh là Hách Soái Soái đấy à?”

Anh đẹp trai nhắm mắt lại, đọc ra cái tên xấu hổ này: “Đúng, tôi là Hách Soái Soái.”

1

Mẹ tôi nhờ tôi đi siêu thị mua ít đồ lẩu.

“Tôm viên, bò viên, cải thảo non…”

Tôi cầm danh sách, từng món từng món bỏ vào xe đẩy, không cẩn thận va phải một người.

Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Bà ơi, bà có sao không?”

Nhưng bà cụ dường như hoàn toàn không thấy tôi, cứ ngó nghiêng khắp nơi.

Tôi bà mấy lần, thấy bà không sao nên quay đi lấy món khác.

Đến khi tôi vòng quanh một lượt quay lại, bà cụ vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Bà có vẻ rất lo lắng, cứ quanh không biết gì.

Tôi bước tới hỏi: “Bà ơi, bà có phải bị lạc với người nhà không?”

Bà cụ nắm lấy tay tôi: “Cháu tôi bị lạc rồi!”

“Bà đừng lo.”

Tôi trấn an bà: “Cháu đưa bà đến quầy dịch vụ phát loa tìm người nhé?”

Bà gật đầu, theo tôi đến quầy.

“Bà ơi, cháu bà tên là gì ạ?”

Bà nghĩ một hồi: “Hách Soái Soái.”

Tôi giải thích hình cho nhân viên quầy dịch vụ, và tên cho họ.

Trong loa vang lên giọng của nhân viên: “Bạn nhỏ Hách Soái Soái, nhỏ Hách Soái Soái, nếu nghe thấy thông báo này xin mời đến quầy dịch vụ, bà của đang đợi ở đây.”

Tôi ngồi chờ cùng bà cụ một lúc.

Một chàng cao khoảng 1m88, mặc vest, chạy tới thở hổn hển đứng trước mặt chúng tôi: “Bà ơi!”

Tôi sững sờ.

Thật sự không thể nào liên tưởng người này với cái tên Hách Soái Soái kia.

“Bà ơi, bà đi đâu ?”

Anh đẹp trai đỡ lấy bà, quay sang cảm ơn tôi: “Cảm ơn nhiều.”

Tôi lại đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Anh tên Hách Soái Soái thật à?”

Anh ta như tro tàn trong lòng, nhắm mắt lại đọc cái tên xấu hổ ấy: “Đúng, tôi là Hách Soái Soái.”

2

Bà cụ thì rất vui, nắm chặt tay ta:

“Soái Soái! Cuối cùng bà cũng tìm cháu rồi, Soái Soái ơi!”

Bà lại quay sang tôi: “Cháu là ai thế?”

Tôi hơi ngẩn người.

Anh đẹp trai áy náy chỉ vào đầu: “Xin lỗi , bà tôi bị bệnh, khi lên cơn thì không nhận ra người quen. Bà cứ nằng nặc đòi đi siêu thị, tôi mới đưa bà tới đây, ai ngờ bà lại tự ý đi mất. Hôm nay thật sự cảm ơn .”

“Không có gì, không cần cảm ơn. Lần sau nhớ để ý bà cẩn thận hơn.”

“À, tôi biết rồi!”

Đột nhiên bà cụ vỗ tay, hớn hở kéo tay tôi: “Cháu là của Soái Soái nhà bà đúng không!”

“Bà ơi!”

Anh đẹp trai đỏ bừng mặt, vội vàng kéo tay bà lại: “Không phải đâu bà ơi!”

Bà cụ như trẻ con: “Đừng lừa bà, bà biết hết rồi!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đưa bà về ngay.”

Anh đẹp trai liên tục xin lỗi, định kéo bà cụ đi.

“Bà đúng mà Soái Soái. Đừng kéo bà, Soái Soái. Bà chưa mua xong đồ mà, Soái Soái!”

Anh ta nhỏ giọng năn nỉ bà: “Được , bà ơi cháu đi cùng bà thêm một lúc nữa. Nhưng bà có thể đừng gọi cháu bằng cái tên này không? Cháu đổi tên rồi, hai mươi năm trước đổi rồi.”

“Ồ ồ.”

Bà cụ gật đầu, không biết có nghe lọt tai không.

Nhưng tôi đoán là không, vì tôi nghe bà lại : “Được rồi, Soái Soái.”

Tôi thật không thể tưởng tượng nổi.

Một người cao hơn 1m8, khí chất tinh , mà lại tên là Soái Soái.

Đúng là: “Rùa đi học bán trú — không nhịn .”

3

Tôi không ngờ, tôi và ngài Hách Soái Soái lại có duyên đến , không ngờ lại gặp nhau ở công ty.

Hôm nay vừa đến công ty, tôi đã thấy ai nấy đều vô cùng phấn khích.

đồng nghiệp Tiểu Mỹ ngồi cạnh ghé sát thì thầm: “Tổng công ty phái một sếp lớn mới tới đó.”

“Nghe đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành luôn.”

Tôi xoa cằm, “Ồ? Thế thì tôi cũng phải ra xem mắt một chút.”

Tiểu Mỹ chắp tay khấn: “Nguyện kiếp này ăn chay mặn xen kẽ, chỉ mong trải qua một lần kịch bản tổng tài bá đạo tôi.”

“Tốt nhất là về ngủ sớm đi.” Tôi chọc trán ấy. “Nằm mơ thì nhanh hơn.”

Trưởng phòng bước vào vỗ tay: “Sếp lớn tới rồi, mọi người mau ra sảnh chào đón.”

Nhân viên trong văn phòng lập tức túa ra như ong vỡ tổ, ào ào kéo nhau ra sảnh đứng thành hàng ngay ngắn, cả sảnh im phăng phắc, yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Tiểu Mỹ cẩn thận ghé tai tôi thì thầm: “Nhớ kỹ vào, sếp lớn không dễ gặp đâu.”

Tôi ra hiệu “OK”.

Sếp lớn mặc vest bảnh bao, khí thế ngút trời, các lãnh đạo cao tầng vây quanh bước vào.

Tôi lén liếc lên một cái.

Cái gì thế này… chẳng phải là chàng tên Soái Soái đó sao!

Ai mà ngờ , sếp lớn lại có biệt danh là Soái Soái. Không biết có nên coi đây là góc khuất ít người biết của ta không.

Nghĩ tới đây, tôi không nhịn bật khẽ một tiếng.

Cả hội trường lập tức đồng loạt quay đầu tôi.

Xong đời!

Lúc đó tôi mới nhận ra tiếng của mình trong cái hội trường nghiêm túc này chói tai cỡ nào.

Sếp lớn cũng sang.

Và… mặt ấy đỏ lên.

Ánh mắt mọi người lại càng tò mò hơn.

Rõ ràng ấy cũng nhận ra tôi.

“Khụ khụ. Cô, theo tôi ra ngoài.”

Sếp lớn dẫn tôi ra một góc: “Giới thiệu chính thức, tôi tên là Hách Ngâm, Ngâm trong ngâm nga. Còn cái tên kia… quên luôn đi nhé.”

Tôi tác kéo khóa miệng: “Sếp yên tâm, chuyện tên là Soái Soái, tôi tuyệt đối sẽ không cho ai biết.”

Mặt Hách Ngâm càng đỏ hơn: “Im! Im ngay! Cái miệng ba mươi bảy độ của sao ra mấy từ lạnh ngắt thế hả!”

Tôi lập tức ngậm miệng, lại tác “OK”.

Ai hiểu thì sẽ hiểu.

4

Vừa về đến văn phòng, tôi đã bị tra hỏi.

“Tống Tụng! Mau khai thật đi!”

Tiểu Mỹ ấn tôi xuống ghế: “Cậu và sếp lớn có quan hệ gì hả?”

Tôi lắc đầu như cái trống bỏi: “Không có gì, không có gì hết.”

Tiểu Mỹ nheo mắt: “Thật không có gì? Thế sao ấy lại kéo cậu ra chuyện riêng?”

Tôi bịt miệng, điên cuồng lắc đầu: “Tớ không thể .”

“Ái dà, Tụng Tụng à, cho tớ biết đi mà.”

Tiểu Mỹ lay tay tôi.

Tôi vỗ vai ấy: “Phật , không thể , không thể .”

Làm sao tôi có thể ra chứ?

Nói rằng sếp lớn thực ra có biệt danh là Soái Soái á?

Thế thì tôi bị ấy phong sát trong ngành này mất.

“Sếp lớn, sao ngài lại ở đây ạ?”

Nghe tĩnh, mọi người trong văn phòng đều về phía cửa.

Chỉ thấy Hách Ngâm đang rón rén dán mặt lên cửa kính văn phòng, thập thò vào trong.

Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ta mặt không đổi sắc chỉnh lại áo vest, bình thản bước vào.

“Tôi tới kiểm tra công việc của mọi người một chút.”

Hách Ngâm bộ đi một vòng, gật gù: “Ừm, đấy, không tệ.”

Tiểu Mỹ thấy ấy vào là lập tức chạy về chỗ ngồi.

Tôi tiện tay cầm đại một tập tài liệu, phớt lờ ánh như kim châm sau lưng, giả vờ chăm việc.

“Chuyên viên Tống.”

Bỗng thấy có bàn tay đặt lên vai.

Hách Ngâm chỉ đạo tôi mấy câu: “Làm tốt lắm.”

Tôi kính cẩn đáp: “Vâng vâng vâng.”

“Rất tốt. Cố gắng giữ phong độ.”

Hách Ngâm rời đi.

Mọi người lại ai việc nấy.

Tôi ngẩng đầu lén ra ngoài, vừa hay bắt gặp ánh mắt Hách Ngâm đang đứng ngoài vào.

Anh ấy chỉ vào mắt mình, rồi chỉ tôi, tác cắt cổ.

Hầy, cổ lạnh quá.

Tôi nghĩ, tôi hiểu ý ấy rồi.

Anh ấy : “I am watching you.” (Tôi đang để mắt tới đấy.)

5

Sếp Soái Soái để giám sát xem tôi có tiết lộ bí mật của ấy không, ngày nào cũng chạy qua phòng ban chúng tôi ba lần.

Khiến ai trong văn phòng cũng tưởng ấy đang thầm thích tôi.

Tôi quyết định đi chuyện thẳng với ấy.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

Tôi bước vào văn phòng ấy: “Sếp à, ngài yên tâm! Tôi việc rất có trách nhiệm! Tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của ngài đâu! Ngài thật sự không cần ngày nào cũng sang phòng chúng tôi giám sát tôi đâu!”

Chẳng lẽ ngài không thấy như rất phiền sao?

Tất nhiên, câu này tôi tuyệt đối không dám ra.

“Cô tưởng tôi qua đó là để giám sát chắc?”

Hách Ngâm vô cùng kiêu ngạo: “Cô nghĩ nhiều rồi, thời gian của tôi vô cùng quý báu. Tôi sang đó là để thị sát công việc.”

Tôi gật đầu.

Được rồi rồi, ngài gì cũng đúng.

“Tôi biết rồi.”

Hách Ngâm ho nhẹ một tiếng: “Tốt nhất nhớ kỹ lời mình hôm nay, nếu như bí mật này bị lộ ra ngoài thì…”

Anh ấy không tiếp câu sau.

Tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghiêm trang giơ tay chào: “Yes, sir! Tuyệt đối sẽ không tổ chức thất vọng!”

Hách Ngâm phất tay: “Về đi.”

Tôi lập tức say goodbye, chạy vội về văn phòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...