4
Tống Hy bị Tạ Ung bảo ra ngoài.
Cô ấy có chút không cam lòng, cũng không dám trái ý ta, chỉ là khi rời đi, ấy ngập ngừng liếc tôi một cái.
Tôi và Tạ Ung đứng đối diện nhau.
Anh ta là người vỡ sự im lặng trước.
“Chuyện từ chức, đã lên kế hoạch bao lâu rồi?”
“Nửa năm.”
“Vậy là nửa năm trước đã sẵn sàng để ly hôn rồi, đúng không?”
Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Tạ Ung nhạt.
“Trang Hoạ, có tư cách gì để đòi ly hôn?”
Tôi ta.
“Bây giờ chuyện này có ý nghĩa không?”
“Đúng, chẳng có ý nghĩa gì.”
Tạ Ung lấy từ ngăn kéo dưới cùng ra một bản thỏa thuận ly hôn.
“Điều kiện cứ thoải mái mà đề xuất.
Chỉ một điều.
Tôi không muốn ai bàn tán rằng Tống Hy là kẻ thứ ba cướp chồng.
Vì , chuyện ly hôn của chúng ta không thể để ai biết.
Hoặc cách khác, tôi không muốn ai biết chúng ta đã từng kết hôn.”
Tôi lướt qua thỏa thuận, đọc nhanh từng dòng.
Gật đầu.
“Được, không vấn đề gì.”
Sau đó cầm bút, thêm một con số 0 vào phần chia tài sản.
Tạ Ung tôi, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Trang Hoạ, trong mắt , ngoài tiền ra chẳng còn gì khác sao?”
Tôi khẽ cong môi.
“Vợ chồng nhiều năm, vẫn là người hiểu tôi nhất.”
5
Ngày hôm đó, tôi thu dọn hết đồ đạc rời khỏi công ty.
Có người hả hê, có người luyến tiếc.
Người có tâm trạng phức tạp nhất chắc chắn là Tống Hy.
Muốn lại thôi, sự nhẹ nhõm trên mặt ấy thì rõ ràng đến mức ai cũng ra.
Về đến nhà, đột nhiên không phải đi nữa, tôi lại cảm thấy có chút không quen.
Cả ngày loanh quanh như một con mèo mất đuôi, chẳng biết phải gì.
Buổi chiều, trợ lý nhắn tin cho tôi.
【Hôm nay tổng giám đốc Tạ như rồng phun lửa, ngay cả bà chủ tương lai cũng bị ấy xả giận.
Trang tổng, em tin không lâu nữa ấy sẽ nhận ra mình tự cắt trúng mạch chủ.
Nếu chị có bến đỗ mới, dẫn dắt bọn em theo với nhé! Bọn em rất muốn theo chị, hihi.】
Tôi khẽ .
【Đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ cần dự án Tân Huy hoàn thành, công ty vẫn có tương lai.
Ít nhất lương thưởng của các em sẽ không thiệt.】
Còn tôi—
Tạm thời chưa có ý định đi lại.
Buổi tối, Tần Thục rủ tôi ra ngoài uống rượu.
Ngày nào Tần Thục cũng nhắn tin hỏi tôi như cái máy.
Tôi trả lời: “Gửi định vị cho tôi.”
Ngay giây sau, điện thoại của ấy gọi đến.
“Thật không thể tin , con nghiện công việc lại chịu nghỉ ngơi? Sao, Tạ Ung sản rồi à?”
Nghe giọng ấy đầy sức sống, tôi cũng không kìm mà mỉm .
“Vậy rốt cuộc có cho tôi đi không?”
“Đến ngay, bao riêng, rượu, đàn ông, cái gì cũng có!”
Tôi quen Tần Thục là nhờ Tạ Ung, không ngờ lại trở thành của ấy.
Cô ấy là số ít người biết tôi và Tạ Ung đã kết hôn.
Vì , khi thấy Tạ Ung công khai ngoại , ấy vừa căm ghét ta, vừa tích cực giới thiệu đàn ông cho tôi.
Theo lời ấy: “Anh ta trước mùng một, đừng trách cậu mười lăm. Chưa chắc ai đắt giá hơn ai đâu!”
Khi tôi đến nơi, Tần Thục đã “lên đồng” từ lâu.
Cầm ly rượu, hét nhảy nhót giữa một đám người mẫu nam cao mét tám.
“Trang Hoạ, mau lại đây.”
Cô ấy đẩy người đẹp trai nhất trong nhóm về phía tôi.
Cậu ta rất thức thời, vừa rót rượu cho tôi vừa gọi chị ngọt xớt.
Tôi mỉm , uống cạn ly trong một hơi.
“Được rồi, các cậu ra ngoài trước đi!”
“Gì chứ, cậu sao ! Trang Hoạ, cậu bĩnh quá.”
Tôi bất lực xoa thái dương.
“Ồn ào.”
Cô ấy nháy mắt với tôi.
“Tớ còn tưởng cậu ngại đấy!”
Tôi nhướn mày.
“Trong mắt cậu, tớ đơn giản sao?”
“Tất nhiên là không. Vậy nên tớ không hiểu, Tạ Ung đã như rồi, cậu còn giữ gìn gì cho ta?”
Tần Thục thẳng đến mức khiến người ta cạn lời.
“Anh ta ngoại , tớ cũng ngoại , đây là trả thù.”
“Chữ ‘trả thù’ nặng quá, bọn cậu chưa đến mức đó.
Hơn nữa, ta ngoại sau khi bọn cậu đã rạn nứt.”
…
“Anh ta thừa nhận không?”
Tần Thục ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên.
“Hình như tớ vừa phát hiện ra mấu chốt.”
Tôi hỏi ấy có ý gì, ấy không , cứ thần bí khó lường.
“Thôi bỏ đi! Thật ra hôm nay tớ đến là để báo với cậu, sắp tới tớ ra nước ngoài.”
“Làm gì, du lịch? Công tác?”
“Đi học.”
“Hả?”
“Tớ nhận thông báo trúng tuyển MBA, ra nước ngoài học cao học.”
“Thế còn công việc của cậu? Còn Tạ Ung thì sao…”
“Tớ đã từ chức rồi, còn về Tạ Ung, bọn tớ hẹn nhau ngày mai ra cục dân chính.”
Việc tôi và Tạ Ung đi đến bước này gần như là điều tất yếu.
Tôi luôn nghĩ mình chẳng có cảm gì đặc biệt.
Nhưng khi thấy mắt Tần Thục đỏ hoe, tôi vẫn không thể ngăn nỗi chua xót trong lòng.
“Anh ta lại chuyện gì ngu ngốc à?”
“Không.”
“Anh ta cố khó dễ cho cậu sao?”
“Không.”
“Vậy thì tại sao cậu phải từ chức? Phải cút cũng là ta mới đúng!”
Tôi và Tần Thục uống hết ly này đến ly khác.
Cô ấy mắng chửi Tạ Ung, đau lòng và bất bình thay cho tôi.
Có lẽ trên đời này, chỉ có cảm là thứ đầu tư và hồi đáp không bao giờ cân xứng.
Thật kỳ lạ, hai người từng nhau, đến cuối cùng đều cảm thấy mình bị thiệt thòi.
Bạn thấy sao?