Năm thứ sáu tôi và Tạ Ung bí mật kết hôn, chúng tôi quyết định bí mật ly hôn.
Để nhỏ của ta không bị mang tiếng là kẻ thứ ba giành chồng.
Anh ta : “Tôi không muốn ai biết chúng ta đã từng kết hôn.”
Tôi gật đầu, không gì, chỉ thêm một con số 0 vào phần chia tài sản.
Tạ Ung biến sắc.
“Trong lòng em, ngoài tiền ra chẳng còn gì khác phải không?”
Tôi khẽ .
“Nhiều năm là vợ chồng, vẫn là người hiểu em nhất.”
1
Tạ Ung say rượu vào viện.
Y tá hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Tôi và Tống Hy cùng lúc đứng dậy.
“Tôi.”
“Là tôi.”
Y tá cau mày.
“Rốt cuộc là ai?”
Tống Hy bước nhanh tới: “Là tôi, có gì cứ với tôi!”
Y tá dặn dò những điều cần ý khi trực đêm.
Tống Hy lắng nghe rất cẩn thận.
Tôi nghiêng người Tạ Ung.
Anh ta thở nặng nhọc, lông mày nhíu chặt, khóe mắt ửng đỏ, đôi môi trắng bệch, không chút sắc máu.
Đã nhiều năm rồi tôi chưa từng thấy ta như .
Tửu lượng là thứ có thể luyện, thể chất thì không.
Mà Tạ Ung lại dị ứng với cồn.
Tống Hy rưng rưng nước mắt sưởi ấm tay ta.
Tiểu tam chăm sóc đến mức này, tôi là chính thất cũng thấy lúng túng.
Tôi do dự không biết có nên rời đi hay không, ấy lên tiếng trước.
“Đều do em cả, nếu không vì em, ấy đã không uống nhiều như .”
Trước khi tới đây, trợ lý đã kể cho tôi biết nội .
Trong buổi tiệc tối có người bắt chuyện với Tống Hy, muốn kéo ấy uống rượu, Tạ Ung ngăn lại.
Người đó nhạt: “Đàn ông đến uống rượu còn không dám, theo tôi còn hơn.”
Tạ Ung đã qua cái tuổi bồng bột.
Nhưng tối nay ta lại bất chấp, cùng người kia uống rượu tới cùng.
Người quen biết Tạ Ung đều rõ.
Tửu lượng của ta không tốt.
Nhưng nếu ta liều mạng uống với , chưa chắc đã thắng.
Những năm tuổi trẻ ngông cuồng, ta đã vào viện vài lần vì lý do này.
Lần cuối cùng là năm thứ hai sau khi chúng tôi kết hôn.
Anh ta nôn ra máu trong viện, còn tôi thì gặp tai nạn trên cao tốc.
Từ đó, ta thay đổi.
Tống Hy hỏi: “Chị Trang, trước đây ấy cũng bảo vệ chị như sao?”
Tôi khẽ cong môi.
“Cô chăm sóc ấy đi, tôi về trước.”
“Chị Trang!”
Giọng Tống Hy gấp gáp.
Cô ấy cắn nhẹ môi, như thể đã hạ quyết tâm.
“Em với Tạ Ung rằng em muốn kết hôn, và ấy đã đồng ý.”
2
Hai ngày trước, vì để quên đồ quan trọng ở công ty, tôi quay xe chạy về.
Khi đi ngang qua văn phòng Tạ Ung, đèn bên trong vẫn sáng.
Tống Hy ngồi nghiêng trên đùi Tạ Ung, vòng tay ôm cổ ta, tựa vào lòng .
Giọng ngọt ngào: “Tạ Ung, em muốn kết hôn rồi.”
Tôi không có sở thích nghe lén.
Nhưng câu đó khiến tôi khựng lại.
Trên mặt Tạ Ung là nụ hờ hững, mắt hơi híp, chậm rãi vuốt tóc dài của Tống Hy.
“Sao , bé sốt ruột muốn lấy chồng à?”
“Không phải!”
Tống Hy hừ một tiếng.
“Em chỉ muốn lấy thôi.
Tạ Ung, cưới em không?”
Tôi đứng ngoài cửa, chằm chằm Tạ Ung qua cánh cửa khép hờ.
Anh ta im lặng rất lâu.
Nụ trên mặt dần tắt.
Anh ta lặng lẽ tôi.
Sau đó khẽ : “Được.”
“Tổng giám đốc Trang, Tạ Ung không còn thích chị nữa, bây giờ người ấy thích là em.”
Tống Hy chắc nịch.
Cô ấy vừa căng thẳng vừa tự hào tôi.
Tôi cụp mắt xuống.
“Vậy chúc mừng .”
3
Tạ Ung quay lại công ty vào chiều hôm sau.
Vừa vào văn phòng đã gọi tôi sang.
Khi đẩy cửa bước vào, ta chống đầu, ngón cái day mạnh thái dương.
Di chứng của cơn say, chứng đau nửa đầu lại tái phát.
“Cô sắp xếp lại dự án Tân Huy, giao cho Tống Hy.”
Câu bất ngờ khiến tôi sững người vài giây.
“Gì cơ?”
Anh ta không nhắc lại, ánh mắt sâu thẳm tôi.
“Dự án Tân Huy rất quan trọng, Tống Hy là người mới…
Nên ấy cần cơ hội, cần bước đệm, cần một bản lý lịch sáng chói.”
Tôi lại im lặng.
“Trang Hoạ, tôi không đang bàn bạc với .”
Tạ Ung gõ mạnh xuống bàn, ta đã mất kiên nhẫn.
Tôi hít sâu một hơi, buông lỏng nắm siết chặt.
“Được.
Nhưng tôi có một điều kiện.”
Tạ Ung hất cằm, ra hiệu tôi .
“Giữ nguyên đội ngũ cũ, chỉ đổi người phụ trách thành ấy, các khoản chia thưởng, tiền thưởng của dự án, không thiếu một xu.”
“Được, tôi đồng ý.”
Sau khi nhận sự đồng ý từ Tạ Ung, tôi quay người rời đi.
Tôi mất một tiếng rưỡi để hoàn thành mọi việc, và giải thích hình với mọi người.
Ánh mắt họ tôi đầy thương cảm, đồng , bất bình, giận dữ.
Tôi gõ nhẹ xuống bàn.
“Đừng mang cảm cá nhân vào đây, cũng đừng với tôi về cái gọi là nghĩa khí.
Chỉ là công việc thôi, việc, nhận tiền.”
Cầm tập tài liệu, tôi quay lại văn phòng Tạ Ung.
Tống Hy cũng ở đó.
Cô ấy đang , đút bánh quy vào miệng Tạ Ung.
Tạ Ung không thích đồ ngọt.
Dù cau mày vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Thấy tôi, Tống Hy vội vàng đứng dậy.
“Hai người có việc, em ra ngoài trước.”
“Không cần.”
Tạ Ung đặt hộp bánh vào tay Tống Hy.
“Qua bên cạnh ăn.”
Sau đó quay sang tôi, giọng không mấy thiện cảm.
“Lần sau vào nhớ gõ cửa.”
Tôi không gõ cửa à?
Có lẽ là .
Thành thói quen rồi.
“Sẽ không có lần sau đâu.”
“Gì cơ?”
Tôi đặt tất cả tài liệu lên bàn Tạ Ung.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ta, tôi đưa tờ giấy A4 dưới cùng ra trước mặt .
Trên đó là đơn xin từ chức.
Tạ Ung chằm chằm trong hai giây.
Khi ngước lên, ánh mắt ta lạnh lẽo.
“Có ý gì?
Cô đang đe dọa tôi à?”
Tôi ngừng một chút.
“Anh nghĩ nhiều rồi.
Đơn xin từ chức tôi chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ dự án Tân Huy kết thúc.
Giờ bàn giao rồi, công việc của tôi cũng hoàn tất.
Vừa lúc nộp đơn thôi.”
Tạ Ung đối diện với tôi, sắc mặt âm trầm.
Tống Hy dường như bị dọa sợ.
“Tổng giám đốc Trang, em không dự án này nữa, chị đừng giận.
Em biết mình không đủ năng lực, em chỉ muốn học hỏi từ chị thôi.
Em không tham gia nữa, là lỗi của em, em xin lỗi chị.”
Sắc mặt Tạ Ung càng khó coi.
Anh ta kéo Tống Hy lại.
“Muốn thì .
Không cần xin lỗi ai cả.
Từ chức à?
Công ty thiếu còn không xoay à?”
Tạ Ung cầm bút, nhanh chóng ký tên dưới cùng.
Anh ta ném đơn từ chức trước mặt tôi.
“Biến.”
Tôi cúi đầu tờ giấy rơi trước chân mình.
“Còn một chuyện nữa.”
Tạ Ung lạnh mặt, không gì.
“Anh và Tống Hy sắp kết hôn, có phải nên kết thúc mối quan hệ hôn nhân của chúng ta trước không?”
Đến cả tiếng sụt sịt của Tống Hy cũng dừng lại.
Cô ấy nắm chặt cánh tay Tạ Ung, vừa hồi hộp vừa mong chờ ta.
Tạ Ung cứng đờ.
Anh ta từ từ quay đầu lại.
“Cô gì?”
“Tôi , nhân tiện chúng ta ly hôn luôn đi!”
Bạn thấy sao?