Bí Mật Hôn Nhân [...] – Chương 3

Đám họ hàng nhà họ Cố vốn đã chẳng thông minh gì, bị Trần Viễn ngược thành xuôi như , liền thấy lời ta hoàn toàn có lý.

“Tặc tặc tặc, việc ở công ty vợ, còn đòi thăng chức trưởng phòng, đúng là thứ ăn bám mà!”

“Hắn đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy chứ? Học đòi đấu đá nội cung à? Hay xem nhiều truyện tổng tài bá đạo nên tưởng mình là bá tổng?”

“Anh còn là đàn ông nữa không đấy? Ăn uống tiêu xài toàn nhờ Thanh Ninh, có bản lĩnh thì ly hôn đi!”

Tôi lạnh nhạt lướt qua tất cả bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Viễn.

Cười khẩy :

“Cậu cũng rồi, hôm nay là họp mặt gia đình. Cậu là cái thá gì mà xuất hiện ở đây?”

Tôi quay đầu Cố Thanh Ninh:

“Cô từng , ăn xong sẽ ký giấy, giờ thì ký đi.”

Cố Thanh Ninh giận dữ trừng mắt tôi:

“Lâm Mặc, quá đáng lắm rồi! Mang thứ giả mạo như thế ra, giờ còn định dùng để uy hiếp tôi sao?”

“Tôi giả mạo? Vậy để tôi gọi điện hỏi bệnh viện xem sao.”

Tôi dứt khoát bấm số ngay trước mặt mọi người, bật loa ngoài.

“Bác sĩ, xin lỗi vì đã phiền bác sĩ muộn thế này. Trước đó bác sĩ từng hỏi tôi bao giờ đến bệnh viện thủ tục gì đó phải không ạ?”

“Chồng của Cố Thanh Ninh, Lâm Mặc phải không? Bên tôi cần lập hồ sơ khám thai cho sản phụ. Trước đó chúng tôi gọi cho Cố nhiều lần đều không liên lạc , nên mới gọi sang cho .”

“Đã một thời gian kể từ lần kiểm tra trước, hiện tại đã là tuần thứ tám rồi. Lúc đó Cố có là sẽ giữ đứa bé, nên mong đừng chậm trễ, nhanh chóng đến bệnh viện lập hồ sơ để thuận tiện cho các lần khám sau.”

“Còn nữa, ba tháng đầu nhất định phải đặc biệt ý, không sinh hoạt vợ chồng, điều đó không tốt cho cả mẹ và thai nhi.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Cố Thanh Ninh trừng mắt tôi, ánh mắt như tẩm độc.

Tôi giành trước, quay sang bà chị cả :

“Đây là bác sĩ ở bệnh viện Nhân Đạt, chị cả chắc rõ bệnh viện này có tiếng thế nào, nếu cần, tôi có thể tên bác sĩ cho mọi người.”

Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhau.

Bệnh viện Nhân Đạt là một bệnh viện tư cao cấp nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, trước đây chị cả còn nhờ tôi tìm mối quan hệ để lấy số khám.

Đối với nhà họ Cố mà , chuyện Cố Thanh Ninh ra không đến mức to tát, đúng là khiến người ta chán ghét.

Thấy người thân sống khá hơn mình, ai mà chẳng đỏ mắt?

Ánh mắt xung quanh lập tức thay đổi, sắc mặt của Cố Thanh Ninh cũng thay đổi liên tục. Từ trước tới nay ta luôn họ hàng tâng bốc lên tận trời, gần như hoàn hảo, nên không thể chấp nhận nổi chuyện như bị lộ ra – dù là trong phạm vi người nhà.

“Ký đi.”

Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn đến trước mặt ta: “Ký rồi, thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”

“Lâm Mặc, !”

Tôi cắt ngang lời ta: “Giữ thể diện một chút đi. Nếu không, tôi sẽ kiện ra tòa, lúc đó chỉ là mất mặt.”

Nói xong, tôi lập tức rời khỏi đó.

Một tuần sau, tại khách sạn Glory.

Khi tôi bước vào sảnh khách sạn, liền thấy Cố Thanh Ninh đã đến rồi.

Bên cạnh ta còn có Trần Viễn.

Hai người ngồi cạnh nhau, Cố Thanh Ninh đang nhấm nháp trà chiều của khách sạn Glory, còn Trần Viễn thì chụp ảnh cho ta.

Hai người vui vẻ, không biết còn tưởng là cặp đôi nhau đến check-in khách sạn cho lãng mạn.

Thấy cảnh đó, tôi không nhịn mà đảo mắt, cố kìm nén cơn thôi thúc muốn xoay người rời đi.

Hít sâu hai lần mới nén cảm giác buồn nôn trong lòng.

Xem ra chuyện hàng loạt đại lý hủy hợp đồng mấy hôm trước chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả.

Tâm lý như , tôi cũng có phần bái phục.

Tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn qua “Ký đi.”

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý — vợ cũ và kẻ thứ ba ngồi trước mặt tôi ngọt ngào tứ.

Là người thì ai vào chẳng cảm thấy ghê tởm?

Cố Thanh Ninh thì mặt dày, tươi đẩy cốc latte Carmelo trước mặt ta sang cho tôi, trên miệng cốc còn in rõ vết son.

Thấy dáng vẻ ta như thể nắm chắc phần thắng, tôi thực sự không hiểu nổi.

Không lẽ ta tưởng tôi đang ghen?

Trời ơi, ai cho ta sự tự tin đó ?!

“Đừng vội, uống chút đi, đây là món cà phê Carmelo Latte mà thích nhất mà.”

Mùi vị quen thuộc, không phải là thứ tôi thích.

Đây là thứ Cố Thanh Ninh thích, hoặc phải là Trần Viễn thích.

Tôi đẩy ly cà phê lại về phía ta.

“Không cần, thứ tôi luôn thích là Affogato.”

Nghe , Cố Thanh Ninh ngạc nhiên tôi, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó liền cúi đầu xuống.

Ngược lại, Trần Viễn bên cạnh lại phì một tiếng.

Dù sao mấy năm nay tôi cũng từng trải qua không ít sóng gió, chỉ cần biểu cảm đó là tôi biết trong lòng ta đang nghĩ gì.

Chắc hẳn đang nghĩ rằng mấy năm qua Cố Thanh Ninh nuôi tôi, mà lại nuôi ra một tên “thái tử gia” ăn bám.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi thật sự sẽ vì mấy lời đó mà dằn vặt mình.

Nhưng giờ thì tôi chỉ cảm thấy buồn .

Tôi sẽ không bao giờ hạ mình vì những người không đáng nữa.

“Ký đi, giữa chúng ta chẳng còn gì để .”

Thấy tôi lại nhắc đến chuyện ly hôn, Cố Thanh Ninh cuối cùng cũng ngồi thẳng người, tỏ vẻ lấy lại khí thế.

Thấy , tôi tưởng ta sẽ bắt đầu tranh chấp tài sản sau hôn nhân với tôi. Phần này tôi đã bàn kỹ với luật sư từ lâu, nếu đưa ra tòa cũng không sao, chỉ là kéo dài thời gian, cả hai bên phải đưa bằng chứng rồi chờ tòa phán xử.

Nhưng tôi không ngờ rằng, câu tiếp theo của Cố Thanh Ninh lại khiến tôi như bị đơ CPU tại chỗ.

“Lâm Mặc, tôi đã bàn bạc với Trần Viễn rồi, chúng ta có thể cùng nhau sống chung!”

“Sau này mùng một mười lăm tôi sẽ ở với , những ngày còn lại tôi sẽ sống với Trần Viễn.”

“Tôi biết vẫn còn tôi, tôi cũng không thể bỏ Trần Viễn . Anh cũng biết, từ đại học tôi đã thích ấy rồi, nên đây là cách tốt nhất.”

Tôi trợn tròn mắt, cảm giác như trong chốc lát tôi mất đi khả năng hiểu tiếng mẹ đẻ.

Đại Thanh sụp đổ từ lâu rồi!

Còn muốn chơi trò “mùng một mười lăm thị tẩm” với tôi nữa hả?

Cô ta nghĩ mình là nữ hoàng chắc?

Cố Thanh Ninh vẫn tiếp tục tự biên tự diễn:

“Anh mau rõ với đám đại lý đó đi, để họ tiếp tục ký hợp đồng với công ty tôi, tôi và Trần Viễn sẽ đồng ý cho tham gia vào mối quan hệ của chúng ta!”

Thái độ tự tin đầy lý lẽ của ta khiến tôi buồn nôn.

Tôi thật muốn tự tát mình vài cái – nếu sớm biết ta có thể ra những lời như thế này…

Thì hôm nay có bị lôi đi bằng cáng tôi cũng sẽ không thèm đến!

“Hả?”

Khi người ta cạn lời thật sự sẽ bật .

“Nhìn thêm một cái thôi cũng khiến tôi buồn nôn.”

Nói xong câu đó, tôi đứng dậy rời đi.

Cố Thanh Ninh ngẩn người một lúc, sắc mặt lập tức lạnh lẽo. Cô ta không ngờ tôi đi là đi, liền vội vàng đứng dậy, mạnh tay kéo lấy cánh tay tôi, giọng đầy bực dọc.

“Tôi đã cho bậc thang để bước xuống rồi, còn muốn thế nào nữa? Đừng có không biết điều!”

Tôi bộ muốn hất tay ta ra, thì ta đột ngột lớn tiếng.

“Lâm Mặc, nếu đẩy tôi ngã, thì xem như bạo hành gia đình đấy!”

Cô ta cố ý hét lớn, lại còn nhắc đến hai chữ “bạo hành”, khiến đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.

Mọi ánh mắt xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi.

Một bàn không xa có một dì tốt bụng lên tiếng:

“Cậu trai trẻ à, có chuyện gì cứ từ từ , đừng nóng giận!”

“Đúng rồi đúng rồi.”

Một người , những người khác cũng bắt đầu hòa giải.

Lúc này, hai bàn bên cạnh bất ngờ bật ha hả.

“Ha ha ha ha… Dì ơi, đừng khuyên nữa, bọn cháu ngồi cạnh nghe hết từ đầu đến cuối rồi, này là đến tìm kia để ly hôn đó!”

“Kết quả dì đoán xem? Cô kia bảo với ấy rằng, muốn – chồng chính thức – chấp nhận sống kiểu ba người! Rằng mùng một mười lăm thì ta sẽ ở với chồng, còn lại thì sống với gã nhân kia!”

Lời vừa dứt, cả đại sảnh xôn xao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...