24
“Có tôi ở đây, đừng sợ.” Câu này, Lâm Thận tổng cộng đã với tôi bốn lần.
Lần thứ nhất là khi tôi lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng với thân phận con nuôi nhà họ Lâm. Lâm Thận bé nhỏ khi đó đã ra sự căng thẳng của tôi, cậu chủ nắm lấy tay tôi, với tôi: “Có tôi ở đây, đừng sợ.”
Lần thứ hai là khi tôi bị học ác ý nhốt trong phòng dụng cụ, cậu đã cửa xông vào, đưa tôi ra khỏi căn phòng bừa bộn và ngột ngạt đó.
Không đến mấy ngày sau, người học bắt nạt tôi không chịu nổi những chiêu trò của cậu, cuối cùng cậu ta đã chuyển trường.
Lần thứ ba là đi trại hè ở nước ngoài. Trên đường phố đất khách quê người, tôi vô đi lạc khỏi đoàn. Vài tiếng sau, cậu tìm thấy tôi với khuôn mặt đầy mồ hôi.
Cậu ôm tôi, nghẹn ngào : “Không sao rồi, không sao rồi, tôi ở đây, đừng sợ.”
Lần cuối cùng, là khi bà viện trưởng qua đời, cậu cùng tôi trở về trại trẻ mồ côi.
Trên chiếc xe đang lao vun vút, cậu nắm lấy tay tôi đặt trong lòng bàn tay mình, thấp giọng an ủi tôi.
“Còn có tôi ở đây, đừng sợ.”
Lâm Thận như , sao tôi có thể không thích?
25
Câu chuyện của tôi và Lâm Thận không ra chấn quá lớn.
Bởi vì, không lâu sau Giáng sinh thì kỳ nghỉ đông cũng đến.
Lâm Thận đợi dưới ký túc xá.
Đới Tâm Di cùng xuống lầu, cậu ấy huých vai tôi, nhỏ giọng trêu chọc bên tai tôi: “Gương mặt này, đôi chân này, thật sự không suy nghĩ lại sao?”
“Đời người ngắn ngủi, phải biết tận hưởng! Cho dù không có kết quả, chỉ cần ngủ một giấc cũng đáng giá rồi!”
Tôi theo ánh mắt của cậu ấy, cậu đang đứng ở đó, cho dù không gì cả, cũng tự tạo thành một khung cảnh đẹp.
Lâm Thận cũng vừa thấy chúng tôi.
Cậu bước tới nhận lấy hành lý của tôi, trong mắt tràn đầy ý dịu dàng.
“Đi thôi chị, tài xế đang đợi ở ngoài rồi.”
Cách hai năm, cậu lại bắt đầu gọi tôi là chị tự nhiên như . Thuần thục như thể hai năm giận dỗi và chiến tranh lạnh hoàn toàn không tồn tại.
Đới Tâm Di nháy mắt với tôi: “Tiếu Tiếu, những gì tớ cậu hãy suy nghĩ cho kỹ nhé!”
Nói xong, cậu ấy chào tạm biệt Lâm Thận, kéo hành lý vui vẻ rời đi.
Để lại tôi đứng đó, đỏ mặt tía tai.
26
Bắc Kinh lạnh hơn Lâm An rất nhiều.
Lâm Thận sau khi trở về nhà họ Lâm như biến thành một người khác, cậu trở nên cực kỳ bám người, hơn nữa còn bắt đầu học cách nũng.
Tình cảm tôi cẩn thận giấu kín, trong tiếng gọi “chị” lần lượt của cậu, bắt đầu dần dần sôi sục.
Càng gần cuối năm, Bắc Kinh lại có một trận tuyết lớn.
Đới Tâm Di còn phấn khích hơn cả tôi, giục tôi chụp ảnh cho cậu ấy xem.
Tôi giơ điện thoại lên, định chụp vài tấm đại khái. Khi đổi góc chụp, Lâm Thận xuất hiện trong khung hình.
Cậu đứng giữa một vùng tuyết trắng xóa, áo đen tóc đen, đẹp đến kinh người.
Tôi bấm vào màn hình, “tách” một tiếng, góc nghiêng của cậu lưu giữ trong album ảnh của tôi.
Nghe thấy tiếng , cậu quay đầu lại, nụ nhàn nhạt trên mặt bỗng chốc biến mất khi thấy người phía sau tôi.
Cậu lạnh lùng, thấp giọng gọi: “Mẹ.”
Tôi sững người, còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy giọng mẹ Lâm vang lên phía sau.
“Tiếu Tiếu, đi theo mẹ vào thư phòng.”
27
Vừa vào thư phòng, mẹ Lâm liền ném một bức ảnh lên bàn, bà ấy tôi với ánh mắt khinh bỉ.
“Mẹ nhớ, mẹ đã cảnh cáo con, thứ không thuộc về con thì đừng mơ tưởng.”
Tôi cúi đầu im lặng.
Trong ảnh là Lâm Thận nắm tay tôi, khóe miệng cậu mỉm . Vẻ vui mừng trong mắt cậu không hề che giấu.
Giọng mẹ Lâm cao vút: “Chúng ta đưa con về nhà, cho con ăn ngon mặc đẹp nuôi con lớn, không phải để con dụ dỗ con trai chúng ta!”
Giây tiếp theo, cánh cửa thư phòng khép hờ bị đá tung ra.
Lâm Thận với vẻ mặt u ám sải bước đi vào, cậu kéo tôi ra sau lưng.
“Cô ấy không dụ dỗ con. Là con đơn phương thích ấy! Hơn nữa ấy đã từ chối con không chỉ một lần.”
“Còn nữa, mẹ đừng có ra vẻ cao cao tại thượng! Đừng quên lúc trước vì sao lại đón ấy về.”
Nói xong, cậu cầm lấy bức ảnh trên bàn rồi kéo tôi đi ra ngoài.
Đến cửa, cậu dừng bước, quay đầu mẹ Lâm.
“Mẹ, mẹ và ba đúng là môn đăng hộ đối. Nhưng mẹ có khi nào tự hỏi lòng mình xem, mẹ có hạnh phúc không?”
28
Đi ra ngoài rất xa, Lâm Thận mới buông tôi ra.
Cậu cúi đầu, giọng buồn bã.
“Xin lỗi, tôi không biết mẹ tôi…”
Tôi nhíu mày do dự vài giây, chầm chậm đưa tay nâng mặt cậu lên.
“Đợi đến khi cậu hai mươi sáu tuổi, nếu như vẫn còn thích tôi, chúng ta hãy ở bên nhau.”
Đới Tâm Di đúng, đời người ngắn ngủi. Tôi không thể kẻ hèn nhát cả đời. Không thể mãi bị xiềng xích giam cầm.
Tôi không thể lựa chọn xuất thân, tôi không thể để xuất thân quyết định vận mệnh của mình.
Nếu đã thích rồi, dù sao cũng phải cố gắng hết sức tranh giành một lần.
Lâm Thận sững sờ, phải rất lâu sau cậu mới phản ứng lại tôi vừa gì.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt cậu lăn xuống.
Cậu nắm chặt tay tôi, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, khàn giọng : “Đây là chị tự đấy, chị không nuốt lời đâu đấy.”
Tôi gật đầu: “Vậy thì mấy năm trước khi cậu hai mươi sáu tuổi này, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình nhé.”
30
Mẹ Lâm chỉ ở nhà một lúc rồi rời đi.
Gặp bà ấy ở phòng khách khi bà ấy đang đeo túi xách bước ra ngoài, bà ấy chỉ trừng mắt tôi một cái rồi cuối cùng cũng không gì thêm.
Lần này bà ấy trở về, chắc cũng là vì chuyện bức ảnh. Nếu không phải vì căn nhà lớn này, bà ấy cũng chỉ thỉnh thoảng mới trở về một hai lần khi nào thật sự cần thiết.
Nói trắng ra, Lâm Thận ngoài xuất thân hiển hách, cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thương.
Mấy hôm nay, Lâm Thận cứ thỉnh thoảng lại ngẩn người ngây ngốc.
Hà Yến Thanh sờ trán cậu, hơi lo lắng.
“A Thận, cậu không phải là bị trúng tà đấy chứ?”
Lâm Thận trợn mắt, hất tay cậu ấy ra: “Cậu biết cái gì! Tiếu Tiếu , đợi tôi hai mươi sáu tuổi sẽ ở bên tôi.”
“… Đại ca, năm nay cậu mới mười tám!”
“Mười tám tuổi rưỡi!” Lâm Thận nhấn mạnh: “Không phải là còn tám năm thôi sao, tôi chờ !”
Tôi bưng đĩa hoa quả ra, vừa lúc nghe cuộc đối thoại của hai người, mặt tôi thoáng một cái đã đỏ bừng.
Hình như cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc, liệu cảm của cậu có thể kiên trì tám năm hay không.
Sẽ luôn thích tôi, trong lòng cậu dường như là một chuyện rất chắc chắn.
31
Đêm giao thừa, tôi và Lâm Thận đón về nhà tổ họ Lâm để đón Tết cùng ông nội.
Lâm lão gia địa vị cao quý, khách khứa đến chúc Tết nườm nượp.
Vì chán ghét phải xã giao phiền phức nên Lâm Thận bèn rủ tôi chuồn đi.
Chúng tôi đứng trên ban công cao, vạn nhà đèn đuốc sáng trưng phía dưới.
Cậu nghiêng đầu tôi, hỏi: “Chị có điều ước năm mới gì không?”
Tôi vịn tay vào lan can, trầm ngâm một lúc.
“Trả hết số tiền nhà cậu nuôi nấng tôi mấy năm nay, tôi có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cậu.”
Cậu đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, trong màn đêm, đôi mắt cậu sáng như chứa cả bầu trời sao.
“Không cần trả đâu, giá trị của chị còn hơn cả những gì bọn họ bỏ ra nhiều. Nếu như điều đó khiến chị thấy không thoải mái, để tôi kiếm tiền trả họ.
“Chị không phải thích khảo cổ sao? Cứ những gì chị muốn đi. Tôi sẽ là hậu phương vững chắc cho chị.”
32
Một kỳ nghỉ đông dường như đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi và Lâm Thận.
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho việc thi cao học chuyển ngành, cậu bắt đầu theo ông ngoại học cách kinh doanh.
Mặc dù ở cùng một khu trường học, cơ hội gặp mặt lại không nhiều.
Một ngày trước Tết Đoan ngọ, tôi từ ký túc xá ra, từ xa đã thấy cậu đang đứng bên đường.
Cậu dựa vào cột đèn đường, thu hút ánh của không ít nữ sinh đi ngang qua.
Cậu gầy hơn so với lần gặp trước đây nửa tháng.
“Sao cậu lại đến đây?” Tôi hỏi.
“Đến sạc pin một chút.” Cậu cong môi: “Lát nữa phải ra sân bay, ông ngoại muốn dẫn tôi đi dự một bữa tiệc.”
Giữa trời nắng gắt, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Nửa năm nay, cậu bận rộn chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Lâm An. Trên sân bóng rổ đã lâu không còn thấy bóng dáng cậu.
Tôi lại hỏi: “Mệt không?”
Cậu cong mắt, ánh mắt cậu tràn đầy dịu dàng.
“Sạc pin một chút là không mệt nữa.”
Cậu do dự một lúc, hai má ửng hồng.
“Tôi… có thể ôm chị một cái không? Coi như là thực hiện quyền lợi sau tám năm trước thời hạn.”
Tôi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.
“Được.”
33
Tám năm sau.
Tôi theo đoàn khảo cổ Trung Quốc đến Con đường tơ lụa. Lâm Thận lựa chọn kinh doanh giữa thương trường và con đường chính trị.
Nhờ vào mối quan hệ rộng rãi, tính cách khéo léo và quyết đoán, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh.
Trong một buổi phỏng vấn với giới truyền thông, phóng viên hỏi cậu: “Lâm tiên sinh, những năm qua rất tích cực ủng hộ cho sự nghiệp khảo cổ nước nhà, có phải vì thích lĩnh vực này không?”
Cậu thẳng vào ống kính, nở nụ trìu mến.
“Yêu thích một người trong số đó, chắc cũng coi như là thích lĩnh vực này rồi.”
Trước sự ngỡ ngàng của phóng viên, cậu tiến sát micro hơn, tiếp: “Lâm Tiếu Tiếu, năm nay hai mươi sáu tuổi, vẫn rất thích rất thích em.”
Bạn thấy sao?