1.
Lâm Thận, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm nổi tiếng khắp kinh thành là người có tính tốt.
Gặp ai cũng nở nụ ba phần, ôn hòa lễ độ, thích việc thiện, mọi người đặt cho biệt danh là “tiểu Phật gia”.
Chỉ có tôi mới biết, ẩn sau lớp vỏ bọc gần như hoàn hảo ấy, là một kẻ điên cuồng đến mức nào.
2
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!”
Bạn cùng bàn Đới Tâm Di hùng hổ xông vào lớp học, giật lấy cây bút trên tay tôi ném sang một bên rồi cậu ấy kéo tôi chạy ra ngoài.
“Đừng viết nữa! Nhanh lên, chúng ta đi xem náo nhiệt! Lại có đàn em tỏ với cậu ấm nhà họ Lâm kia rồi! Lần này hoành tráng hơn đấy!”
Bị kéo loạng choạng mấy bước, lời tôi ra có chút đứt quãng.
“Bài… Bài kia tớ còn chưa xong…”
Đới Tâm Di dường như hoàn toàn không hiểu ý từ chối khéo léo của tôi, cậu ấy vẫn lải nhải.
“Cậu á, chính là tự tạo áp lực cho bản thân quá lớn! Chúng ta đều đã lên đại học rồi, còn chăm chỉ như gì? Cậu có biết người khác gọi cậu là gì không? Mọt sách! Cổ hủ!
“Bài tập để sau cũng mà, cậu phải học cách thả lỏng bản thân chứ!”
Tôi mím môi, không gì nữa.
Do tính cách nên tôi rất ít khi tranh luận với người khác. Hơn nữa, với Đới Tâm Di, tôi cực kỳ trân trọng.
Từ nhỏ, Lâm Thận đã không thích người khác đến gần tôi nên cậu cũng không cho phép tôi thân thiết với ai khác.
Mãi đến hai năm trước, tôi dựa vào thành tích cao thi đỗ vào trường đại học trọng điểm ở tỉnh ngoài, mới có tự do ngắn ngủi.
Tôi không ngờ, Lâm Thận, người nuông chiều từ nhỏ, lại từ bỏ trường danh tiếng với trang thiết bị hàng đầu ở nước ngoài mà trở thành đàn em của tôi.
May mắn là cậu dường như cũng không muốn cho người khác biết mối quan hệ của chúng tôi.
Vài lần cờ gặp nhau trong khuôn viên trường, cậu mọi người vây quanh thế mà lướt qua tôi mà không thèm liếc lấy một cái.
Sân thể thao đã chật kín người.
Mới đầu năm học chưa đầy ba tháng, đây đã là không biết bao nhiêu lần Lâm Thận tỏ công khai rồi.
Đới Tâm Di kéo tôi len lỏi như con lươn trong đám đông, mà lại thành công chen lên hàng đầu.
Cô có khuôn mặt xinh xắn đứng giữa sân thể thao, dưới chân dùng hoa tươi xếp thành hình trái tim lớn.
Đối diện là Lâm Thận mặc một bộ đồ trang phục thường ngày. Cho dù chỉ là bộ quần áo đơn giản, mặc trên người cậu cũng cực kỳ đẹp trai.
Cậu từ nhỏ đã là người mẫu di rồi.
Cô mặt đỏ bừng, ngượng ngùng giơ cao món quà trên tay.
“Bạn học Lâm Thận, tớ thích cậu! Cậu có thể trai tớ không?”
Lâm Thận vẫn đứng thẳng người ở đó, lông mày cong cong, khóe miệng nở nụ dịu dàng. Quả là hình tượng công tử ôn nhu như ngọc.
Có lẽ là do quá hiểu rõ, cho dù cách một khoảng cách thì tôi vẫn ra sự mất kiên nhẫn che giấu rất kỹ của cậu.
Đới Tâm Di hơi nghiêng người, cậu ấy nhỏ giọng với tôi: “Con bây giờ thật dũng cảm.”
Chàng trai đứng bên cạnh hì hì tiếp lời.
“Bạn học, cái này cậu không hiểu rồi! Không nhiệt huyết thì còn gì gọi là thanh xuân chứ!”
Nói xong, cậu ta cao giọng gọi: “Lâm thiếu gia, cậu có phải không?”
4.
Giọng ấy đã thành công thu hút sự ý của Lâm Thận.
Cậu dừng mắt trên người tôi hai giây rồi chậm rãi chuyển hướng sang cánh tay của nam sinh vừa gọi mình.
Vì quá đông đúc, cánh tay của nam sinh ấy đang áp sát vào vai tôi.
Nụ trong mắt cậu vụt tắt, đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu hơi nheo lại, lông mày cũng từ từ nhíu chặt.
Giống như một con sói ẩn mình đã lâu, chằm chằm vào con mồi.
Theo bản năng, tôi rụt người lại.
Hành này khiến lông mày Lâm Thận càng nhíu chặt hơn.
May mà cậu nhanh chóng dời mắt rồi khôi phục lại vẻ mặt tươi như thường lệ.
“Xin lỗi học, tôi đã có người mình thích rồi.”
Có lẽ kia không ngờ sẽ nhận câu trả lời như , bởi vì trước đây có rất nhiều lời tỏ , Lâm Thận đều từ chối rất khéo léo, không để đối phương khó xử.
Cô ngẩn người, sắc đỏ trên mặt nhanh chóng rút đi, ấy bụm miệng khóc nức nở chạy ra khỏi đám đông.
5.
Đám đông dần giải tán.
Trên đường về lớp, Đới Tâm Di vừa xoa cằm vừa buôn chuyện.
“Cậu xem, Lâm Thận thích là ai nhỉ?
“Nghe gia thế cậu ấy rất khủng, không biết con nhà nào mới có thể lọt vào mắt vị thiếu gia này đây?”
Không nghe thấy tôi trả lời, cậu ấy đưa tay huých nhẹ tôi: “Tiếu Tiếu?”
Tôi hoàn hồn, cậu ấy.
“Cậu vừa gì , tớ không để ý.”
“Cậu còn đang nghĩ đến bài toán chưa giải xong à!” Đới Tâm Di bụm miệng hờn dỗi: “Tớ vừa , cậu cảm thấy Lâm Thận thích là ai?”
Tôi lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không biết.”
Cậu ấy tôi một lúc, cong môi: “Tiếu Tiếu, cậu có biết không, mỗi lần dối cậu đều cúi đầu, dùng ngón tay quấn lấy vạt áo đấy.”
Ngón trỏ đang quấn lấy vạt áo của tôi khựng lại.
Tôi đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì nghe thấy cậu ấy ha hả.
“Đùa cậu thôi! Nhìn cậu sợ kìa! Cậu có quen Lâm Thận đâu, sao biết cậu ấy thích ai .”
6.
Thực ra, tôi lừa cậu ấy thật.
Lần đầu tiên Lâm Thận tỏ với tôi là vào ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi.
Hôm đó, rất nhiều khách mời đến dự.
Khi tôi mặc lễ phục cao cấp bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, tôi nghe thấy Hà Yến Thanh, người từ nhỏ của Lâm Thận, buột miệng một câu.
“Chị cậu hôm nay xinh đẹp thật đấy.”
Tiểu Phật gia nhà họ Lâm nổi tiếng hiền lành, đây là lần đầu tiên cậu sa sầm mặt mày, không kiên nhẫn : “Cô ấy không phải chị tôi.”
Đúng , mặc dù mang danh là đại tiểu thư nhà họ Lâm, tôi không phải là chị của Lâm Thận.
Lúc đưa đến nhà họ Lâm, tôi đã tám tuổi.
Lẽ ra đã quá tuổi nhận nuôi, Lâm Thận lại chỉ vào tôi, thái độ kiên định.
“Cháu muốn ấy.”
Cậu bé sáu tuổi đứng dưới ánh nắng, giống như một đứa trẻ bụ bẫm nặn từ bột mì trắng.
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “Sao lại có đứa trẻ xinh đẹp như ?”
Lâm Thận từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, vẫn đẹp trai hơn bất kỳ ai mà tôi từng gặp.
Chỉ là không biết từ khi nào, cậu bắt đầu ghét bỏ tôi, thậm chí không còn muốn gọi tôi là chị nữa.
7.
Việc Lâm Thận không ưa tôi, về sau gần như trở thành bí mật công khai của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Bởi vì, cậu thiếu gia chưa bao giờ đỏ mặt với ai, chỉ khi đối mặt với tôi, khuôn mặt tuấn tú ấy mới trở nên căng thẳng.
Hà Yến Thanh dùng vai huých cậu, cậu ấy có chút bất mãn.
“A Thận, phong độ lịch lãm của cậu đâu rồi!”
Lâm Thận mím môi không nữa, ánh mắt vẫn không rời khỏi người tôi.
Tôi vịn tay vào lan can chạm khắc hoa rồi mỉm đầy áy náy với Hà Yến Thanh. Ánh mắt tôi liếc sang Lâm Thận, sắc mặt cậu còn tệ hơn lúc nãy.
Đợi khách khứa tản hết, tôi xách váy định về phòng thì gặp Lâm Thận đang đứng đợi ở cửa.
Ánh đèn hành lang chiếu vào người cậu, khiến cả người cậu trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Chàng thiếu niên cao hơn mét tám cúi đầu tôi, đáy mắt cậu ánh lên tia sáng.
“Sau này đừng với người khác nữa.”
Tôi cúi đầu mũi chân, không đồng ý cũng không từ chối.
Những viên đá nhỏ trên váy dưới ánh đèn lấp lánh, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
8
Lúc rời khỏi trại trẻ mồ côi, bà viện trưởng đã dặn dò tôi rất kỹ lưỡng, rằng khi đến nhà mới phải ngoan ngoãn, nghe lời và nhường nhịn em trai.
Bà xoa đầu tôi, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ấy đều hiền từ đến lạ.
Bà : “Nhà họ Lâm giàu có, không giống như những gia đình bình thường, bà tin rằng Sơ Tuyết nhất định sẽ thích nghi . Dù sao thì Sơ Tuyết của chúng ta là đứa trẻ hiểu chuyện nhất.”
Trước tám tuổi, tôi tên là Sơ Tuyết, bởi vì khi tôi bị bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi thì trời đổ cơn tuyết đầu mùa.
Sau tám tuổi, tôi đổi tên thành Lâm Tiếu Tiếu, do Lâm Thận đặt cho. Cậu tôi lên rất đẹp.
Thế bây giờ, cậu lại không cho phép tôi với người khác.
Từ trước đến nay, Lâm Thận luôn bá đạo với tôi như thế.
Còn tôi, khi đối mặt với những cầu vô lý của cậu thì luôn im lặng.
Biết là không thể nhận câu trả lời từ tôi, cậu mím chặt môi, tự mình hờn dỗi một lúc.
Sau đó, cậu quay đầu sang chỗ khác. Cái tai cậu đỏ ửng hướng về phía tôi như đang nhỏ máu.
Cậu ấp úng hỏi tôi: “Lâm Tiếu Tiếu, tôi… thích chị. Chị có muốn tôi không?”
Tôi đã quên mất mình đã trả lời cậu như thế nào, chỉ nhớ sau đó rất lâu, Lâm Thận không thèm chuyện với tôi nữa.
9
Hơn một tiếng sau, cùng lớp gọi tôi ra ngoài, có người tìm.
Dì Ngô, người chăm sóc bữa ăn cho chúng tôi, dì ấy đứng ngoài lớp học, tay cầm một chiếc túi gói ghém cẩn thận.
Dì ấy véo nhẹ vào cánh tay tôi, ánh mắt đầy xót xa.
“Tiếu Tiếu sao lại gầy thế này, có phải không chịu ăn uống đầy đủ không? Sao lâu thế rồi mà không về nhà, dì nhớ con lắm đấy.”
Sau khi tôi thi đậu đại học ở đây, Lâm Thận đã mua một căn hộ duplex gần trường, còn đặc biệt đưa dì Ngô từ biệt thự nhà họ Lâm đến đây chăm sóc tôi.
Ngoại trừ những ngày lễ tết như Tết Đoan Ngọ và Trung Thu thì tôi rất ít khi về căn nhà đó.
Một phần là để tránh mặt Lâm Thận, một phần là vì tôi còn phải đi thêm.
Nhà họ Lâm nuôi nấng tôi ngần ấy năm, tuy không phải con ruột chưa bao giờ để tôi thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Tôi muốn cố gắng hết sức để có thể báo đáp, mặc dù biết rằng, với tôi đó có lẽ là một con số khổng lồ.
Để dì Ngô dắt đi lòng vòng một hồi, tôi dịu giọng dỗ dành:
“Con có ăn uống đầy đủ mà.
“Gần đây bài vở hơi nhiều, con định hai ngày nữa sẽ về thăm dì.”
Dì Ngô là người lâu năm ở nhà họ Lâm, dì ấy đã việc ở đó từ khi tôi đưa về, cho đến tận bây giờ.
Bao nhiêu năm qua, có thể dì ấy đã chứng kiến tôi và Lâm Thận lớn lên. Sự chăm sóc của dì ấy dành cho chúng tôi vô cùng tận tâm tận lực.
Sau khi xác nhận tôi chỉ gầy đi một chút, không có gì bất thường, dì Ngô mới chịu buông tha cho tôi.
“Con bé này chỉ giỏi dỗ dành bà già này thôi, nếu không phải Tiểu Thận nhờ…
“Ôi chao, cái đầu của dì này! Vừa gặp con đã vui quá, suýt chút nữa quên mất chuyện chính!”
Dì ấy , vỗ nhẹ vào đầu rồi lấy chiếc túi xách hàng hiệu trên tay đưa cho tôi.
“Tiểu Thận bảo dì mang đến cho con, cậu ấy quần áo của con bị bẩn, kêu con thay ra đưa dì mang đi giặt.
“Nãy giờ dì một lượt, cũng không thấy chỗ nào bẩn cả.”
Dì Ngô lẩm bẩm, lại kéo tôi xoay một vòng trước mặt dì ấy.
Tôi mỉm nhận lấy chiếc túi: “Lúc ăn cơm con lỡ tay bắn dầu mỡ vào, không kỹ sẽ không thấy đâu.”
Dì Ngô luôn trung thành như , tôi không cần thiết phải khó dì ấy.
Bạn thấy sao?