Tôi dọn dẹp nhà cửa, gom hết đồ đạc của Cố Thanh ném ra ngoài. Tìm tới tìm lui một quyển sổ, cuối cùng tôi vỗ trán, chắc chắn nó ở căn hộ cũ.
Tôi lại bắt xe đến căn hộ cũ. Vẫn là con đường quen thuộc, lần trước tôi mang theo nỗi lo lắng bất an, lần này lại hoàn toàn thoải mái.
Tôi mở cửa, mọi thứ dường như vẫn như trước. Nhẹ nhàng tránh chiếc đèn ngủ nằm trên thảm, cuối cùng cũng tìm quyển sổ trên giá sách.
Đây là quyển nhật ký tôi tự cho mình, ghi chép đủ thứ chuyện lớn trong đời — đỗ đại học, đương, tốt nghiệp, khởi nghiệp...Tất cả đều ghi lại.
Lật đến trang cuối cùng, tôi nhẹ nhàng viết: “Ngày 10 tháng 6, bắt đầu cuộc sống mới.”
Ngoại truyện – Thẩm Linh
1
Tôi và Tổng Giám đốc Tô là học cấp ba, ấy rõ ràng không nhớ chuyện này.
Ban đầu, tôi có hơi thích ấy, bởi vì ấy tỏ với tôi, rằng ấy thích tôi. Vậy thì tôi cũng thích ấy.
Nhưng ngày hôm sau, tôi thấy ấy nhận 1.000 tệ từ tay người khác, đối diện với ánh mắt áy náy của ấy, tôi lập tức hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Lúc đó, vì phải uống thuốc, tôi béo đến mức khó tin, thành tích cũng kém, chẳng qua là bị đem ra cá cược mà thôi.
Hành tiếp theo của Tô Oản càng chứng minh phỏng đoán của tôi.
Cô ấy để 500 tệ vào bàn học của tôi, kèm theo một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó viết: [Hãy về phía trước.]
Hoàn cảnh gia đình ấy ai cũng biết, tiền học phí đều phải tự lo.
Bình thường nhờ ấy giúp việc nhỏ thì , còn việc lớn thì phải trả tiền. Thế nên, dù học giỏi, xinh đẹp, ấy vẫn bị nhiều người ghen ghét.
Việc ấy tỏ với tôi chỉ vì tiền cũng đủ để thấy ấy thực dụng.
Khi thấy 500 tệ đó, tôi lại bật .
Ý ấy là chúng ta hợp tác, kiếm tiền thì chia đôi. Nhưng tôi lại thắc mắc, cái gọi là [ về phía trước] rốt cuộc là cái gì?
2
Lần thứ hai gặp lại, ấy đã cho tôi câu trả lời.
Em tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khó khăn gì. Lúc bị trai tệ bạc phản bội, nó vẫn nghĩ người ta có nỗi khổ riêng, nhất quyết đòi gặp cậu ta một lần.
Trời mưa, tôi phải kéo nó về nhà, vốn đã bực bội, lại bị bữa trưa hất trúng người, tôi càng thêm bực.
Nhưng khi chiếc ô nâng lên, tôi thấy đôi mắt sáng ấy, bao nhiêu khó chịu lập tức tan biến.
Cô ấy không nhận ra tôi, ngồi xổm xuống, đưa em tôi một tờ giấy: [Nhìn về phía trước đi, học.]
Em tôi rõ ràng không chấp nhận kiểu an ủi vụng về này, ôm lấy tay ấy, vừa khóc vừa : “Anh ta không cần em nữa, em còn cái gì?”
Cô ấy không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn nghiêm túc với nó: “Không phải người khác, tôi muốn em chính mình.”
“Khóc lóc cầu xin một kẻ tồi tệ giữa trời mưa, em muốn trở thành người như thế sao?”
Thật thú vị, người ta [ về phía trước], phần lớn chỉ là lời an ủi qua loa, hoặc mục tiêu về phía trước là tiền bạc hay cuộc sống yên ổn.
Còn ấy, mục tiêu về phía trước lại đặt lên chính bản thân mình, luôn tự vấn mình muốn trở thành người như thế nào, rồi nỗ lực vì điều đó.
Em tôi an ủi, não nó lại hoạt sai hướng.
Vừa nức nở vừa gật gù: “Đúng, chị đúng, khó coi quá, giờ em mới nhận ra.”
Hai người họ trao đổi liên lạc. Trước khi đi, ấy lịch sự hỏi tên tôi.
Tôi đáp: “Thẩm Linh.”
Rõ ràng ấy không để tâm, vì ngay sau đó ấy nhận một cuộc điện thoại.
Vui mừng với đầu dây bên kia: “Cố Thanh.”
Trong mắt ấy chỉ có người ở đầu dây bên kia.
3
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi rất nhiều nơi, 500 tệ đó và ánh mắt áy náy kia ngày càng trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, tôi chọn dừng chân ở thành phố này.
Căn nhà là do em tìm cho tôi, nó hào hứng : “Chị Tô Oản sống ngay bên cạnh.”
Nhưng tôi chưa từng gặp Tô Oản lần nào, chỉ luôn gặp một người đàn ông. Tôi tưởng ấy đã chuyển đi, căn hộ giờ là của một đôi nhân.
Khi người đàn ông đó đưa những khác về nhà, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Tôi xin em số điện thoại của Tô Oản, em tiện thể gửi luôn ảnh chụp màn hình bài đăng trên mạng của ấy.
Ảnh nền đỏ, không kèm thích, ai cũng nhận ra niềm hạnh phúc trên gương mặt ấy.
Người đàn ông bên cạnh ấy chính là kẻ tôi thường xuyên bắt gặp.
Ngoài cửa có tiếng , tôi cứ tưởng người đàn ông kia quay về, định mở cửa mắng vài câu.
Nhưng mở cửa ra, Tô Oản đã đứng ngay trước mặt, nghiêng đầu tôi, thắc mắc hỏi: “Anh là?”
Đôi mắt ấy lại hiện trước mắt tôi.
Tôi cất điện thoại, ấy, cố ác ý : “Có thể kêu nhỏ tiếng một chút không?”
Rõ ràng chúng tôi gặp nhau sớm hơn, bị người khác cướp mất cơ hội. Không trách ai, trách tôi không đủ quyết đoán, trách tôi vòng vo bao lâu mới nhận ra cảm của mình.
Tôi nghĩ, đời người còn dài, bắt đầu từ việc khiến ấy nhớ tên tôi đã.
Bạn thấy sao?