Cố Thanh thấy tâm trạng tôi tốt liền hỏi: “Hợp tác thành công lắm à?”
Tôi gật đầu với hắn, tiếp tục viết thiệp mời theo danh sách.
Cuối cùng, hắn đặt điện thoại xuống, tôi : “Công ty có việc, Oản Oản, phải đi xử lý một chút.”
Hắn không chờ tôi đáp lại, đã xoay người rời đi.
Tôi rút một tấm thiệp, cẩn thận viết tên “Thẩm Linh” lên đó.
Ở phần rể, tôi đã viết sẵn tên Cố Thanh.
Còn phần dâu, tôi phóng bút viết: Thịnh Duyệt.
16
Tôi đổi tài khoản sang nick phụ, theo dõi những dòng tin nhắn nôn nóng của Thịnh Duyệt.
Cô ta gửi liên tiếp:
[Cô là ai?]
[Tô Oản?]
[Tôi không cần phải gả cho Cố Thanh, tôi có trai.]
[Bạn trai tôi rất tốt với tôi.]
[Tôi dựa vào đâu mà tin ?]
Sau đó là một khoảng thời gian dài im lặng. Hôm qua, ta nhắn thêm một câu cuối cùng: [Phải sao?]
Tôi là ai, điều đó đâu còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là tôi biết rõ những khuất tất giữa họ. Tôi hiểu rằng lựa chọn tốt nhất của ta lúc này là kết hôn với Cố Thanh, vì ta đang nợ ngập đầu, gấp rút cần một người gánh vác.
Tôi biết Cố Thanh đang ở chỗ ta, liền trả lời ngắn gọn: [Trước tiên, hãy có một đứa con.]
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung thêm: [Có phải của ta hay không, đều .]
17
Đến tối khuya, Cố Thanh vẫn chưa về.
Ngược lại, điện thoại của Thẩm Linh gọi tới, mang theo giọng điệu phàn nàn, ngắn gọn : “Phòng bên cạnh lại ồn ào rồi.”
Tôi không quan tâm, hỏi ta: “Đã nhận thiệp mời chưa?”
Anh ta đáp: “Rồi.”
“Còn tấm vải may vest thì sao?”
“Cũng nhận rồi.”
Tôi hài lòng, coi như hai bên đã thanh toán xong nợ nần.
Hồi đó tôi vừa vào đại học, còn mang nét trẻ con.
Hôm ấy, trên đường mang cơm về ký túc xá, từ xa tôi đã thấy một bị một người đàn ông che ô kéo đi.
Mưa rất lớn, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Tôi lập tức nổi nóng, ném hộp cơm trong tay vào người chàng trai, trúng ngay ngực ta: “Buông ấy ra.”
Chính lúc này, ta ngước mắt lên, tôi xuyên qua màn mưa.
Sau này tôi mới biết đó chỉ là hiểu lầm.
Cô đó là em của ta, vì một tên trai tồi tệ mà sống chết đòi t.ự t.ử, nên ta mới phải mạnh tay kéo ấy về nhà.
Chuyện này đã xảy ra cách đây sáu năm. Thời gian lâu quá, hơn nữa tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại ta, nên thực sự không nhớ.
Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như khẽ bật .
Qua điện thoại, những âm thanh khó nghe từ phía Cố Thanh vọng đến tai tôi, tôi chỉ nghe thấy giọng của ta.
Anh ta : “Tô Oản, em nghĩ là xong nợ sao?”
Không thì sao?
Anh ta có lòng kiêu hãnh của mình, cuối cùng chỉ trả lời ngắn gọn: “Em tự nghĩ đi.”
18
Mãi đến rạng sáng hôm sau, Cố Thanh mới về nhà trong bộ dạng phong trần mệt mỏi.
Thấy tôi trở mình, hắn bước đến, áy náy xin lỗi: “Anh em thức giấc à?”
Nói rồi, hắn định cúi xuống hôn tôi.
Tôi bịt mũi phàn nàn: “Người có mùi kỳ lạ, mau đi tắm đi.”
Hắn đứng thẳng người, vội vã đi vào phòng tắm.
Tin nhắn của Thịnh Duyệt cũng vừa đến: [Sau đó thì sao?]
Tôi nằm trên giường, trả lời ta: [Đến ngày cưới của Cố Thanh, mặc váy cưới thật đẹp. Tôi sẽ đến đón .]
Cô ta có lẽ đã đoán ra tôi là ai, ta không còn lựa chọn nào khác.
Trước khi Cố Thanh ra khỏi phòng tắm, tôi nhắn thêm: [Gửi cho tôi vài tấm ảnh thân mật giữa hai người.]
Cố Thanh nằm xuống giường, nhắc tôi: “Đừng xem điện thoại nữa, ngủ thêm chút đi.”
Tôi những tấm ảnh vừa gửi đến, đứng dậy trả lời hắn: “Em không ngủ , ra ngoài xem lại danh sách khách mời chút.”
Hắn chu đáo dặn dò tôi đừng thức quá khuya.
Tôi vào phòng việc, ghép những bức ảnh thành video, lưu vào một chiếc USB.
Tin nhắn của Thịnh Duyệt tiếp tục gửi tới:
[Chắc chắn tôi có thể kết hôn chứ?]
[Chắc chắn.]
[Cô dâu của đám cưới chính là .]
19
Cuối cùng cũng đến ngày cưới, Cố Thanh đưa tôi đến khách sạn.
Trước khi đi, hắn hỏi đi hỏi lại tôi: “Oản Oản, em đồng ý lấy chứ?”
“Đám cưới sẽ diễn ra suôn sẻ chứ?”
“Anh có thể thuận lợi kết hôn không?”
Tôi vừa bó hoa cưới, vừa chọn lọc mà trả lời từng câu hỏi của hắn: “Tất nhiên là sẽ thuận lợi mà.”
Hắn vừa rời đi, tôi liền đưa Thịnh Duyệt đến.
Cô ta thấy tôi, không tỏ vẻ bất ngờ, ngược lại còn ôm bụng: “Tôi mang thai rồi.”
Tôi chẳng để ý đến sự thù địch của ta, chỉ rằng đây là cơ hội duy nhất.
Cô ta hỏi: “Sao lại giúp tôi?”
Giúp ta ư?
Cô ta không có quyền lực, không có chỗ dựa, giữa tiệc cưới mà khiến gia đình Cố Thanh mất mặt, dựa vào một đứa bé không rõ nguồn gốc để ép buộc kết hôn. Sau hôn lễ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì ta đã hỏi , tôi đưa mã thanh toán ra trước mặt ta: “Không nhiều, hai mươi vạn.”
Tôi nhận tiền của ta, sau đó đưa ta lên xe hoa.
Bạn thấy sao?