Nhưng tôi không ngờ, vừa rẽ vào một con phố, chúng tôi đã gặp Thịnh Duyệt.
Tôi không quen mặt ta, giọng thì rất quen.
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, nũng : “Anh mua cho em một cái túi nhé.”
Người đàn ông bên cạnh trả lời: “Được.”
Bốn người chúng tôi chạm mặt, cơ thể Cố Thanh thoáng cứng đờ.
Tôi đưa mắt người đàn ông mà Thịnh Duyệt đang khoác tay, ta vô đẩy ta, khiến ta va phải Cố Thanh.
Cốc cà phê trên tay Cố Thanh đổ lên người hai người họ.
Chúng tôi chưa kịp gì, ta đã lên tiếng trước, giọng điệu mềm mại, cúi đầu: “Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc Cố.”
Cố Thanh siết chặt tay tôi hơn.
Tôi hỏi hắn: “Quen à?”
Hắn cúi đầu, nghiêm túc giải thích: “Trước đây là thực tập sinh của công ty.”
Tôi “ồ” một tiếng, hoàn toàn không để ý đến việc vì sao một thực tập sinh nhỏ bé lại có thể khiến hắn nhớ rõ.
Cô ta vội vàng lấy khăn giấy ra, trước tiên lau sạch vết bẩn trên người Cố Thanh.
Trước khi hắn kịp lùi lại một bước, ta đã : “Hay là, để em mua cho một bộ đồ mới nhé?”
13
Cố Thanh từ chối, Thịnh Duyệt với đôi mắt đỏ hoe lại tỏ ra kiên quyết đến mức hắn không thể khước từ.
Tôi thực sự không thể liên kết người phụ nữ trước mặt mình với giọng mà tôi đã nghe lén trong căn nhà hôm đó, nên chỉ ta thêm vài lần.
Cô ta ngẩng đầu, với tôi một cái, sau đó lên tiếng: “Chị Tô Oản, chị đi cùng em nhé. Em thật sự không biết chọn gì cả.”
Tôi lập tức đồng ý, bước chân định rời đi. Nhưng Cố Thanh giữ chặt cổ tay tôi lại, ra vẻ tinh tế: “Vậy chúng ta cùng đi chọn đồ nhé.”
Cửa hàng này rất lớn, tôi theo chân nhân viên bán hàng lựa chọn chất liệu vải may vest đến mức hoa cả mắt.
Khi quay đầu lại, Cố Thanh và Thịnh Duyệt đã không còn ở đó.
Tôi uyển chuyển với nhân viên bán hàng rằng mình muốn tự đi dạo quanh cửa hàng. Lúc này, người đàn ông đi cùng Thịnh Duyệt bước đến bên tôi.
Cậu ta gọi tôi: “Chị Tô Oản, chị Hứa Linh bảo tôi đi theo chị. Tiếp theo tôi phải gì?”
Có tiền, việc gì cũng .
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta việc này, rõ ràng là không quen.
Tôi chạm vào một tấm vải len đen, đột nhiên nhớ đến đôi mắt đen láy đó.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu tôi: ta cầm ô, bên cạnh khóc nức nở, ánh mắt ta xuyên qua màn mưa thẳng vào tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã nhớ ra mình gặp ta lần đầu vào lúc nào.
Chàng trai kia rõ ràng rất căng thẳng, lại hỏi tôi lần nữa: “Chị Tô Oản, tôi phải gì đây?”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, cậu ta : “Dẫn dắt Thịnh Duyệt tiêu tiền, càng nhiều càng tốt.”
“Khi ta mắc nợ ngập đầu, nhiệm vụ của cậu xem như xong.”
Cậu ta ngơ ngác: “Vậy tôi nên thế nào?”
Tôi gọi nhân viên bán hàng gói lại tấm vải, rồi quay đầu với chàng trai đang ngơ ngác: “Tôi trả tiền cậu, đây là chuyện cậu phải tự nghĩ cách.”
14
Cố Thanh thay xong bộ vest mới bước ra, tôi tiến đến, đi quanh hắn một vòng, khen ngợi: “Đẹp quá.”
Thịnh Duyệt theo sau, tôi cố lờ đi bầu không khí ám muội giữa hai người họ.
Ngước mắt Cố Thanh, tôi : “Hay là, ngày cưới mặc luôn bộ này nhé?”
Biểu cảm của hắn cứng đờ trong giây lát, cuối cùng vỗ đầu tôi:: “Em cứ .”
Đến tận lúc về nhà, sắc mặt hắn vẫn chưa hề thả lỏng.
Có vẻ muốn gì đó với tôi lại ngập ngừng.
Cuối cùng, trong bữa tối, hắn cũng mở lời, nét mặt nghiêm túc: “Oản Oản, nghe thực tập sinh đó có đời sống cá nhân không tốt.”
Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Hắn tiếp tục: “Cô ta quen rất nhiều trai.”
Tôi hỏi ngược lại: “Đời sống cá nhân của ta thì liên quan gì đến em?”
“Anh chỉ muốn nhắc em, đừng nên tiếp quá gần với ta.”
Thật nực , người dây dưa với ta là hắn, giờ đây người chê bai ta cũng là hắn.
15
Ngày cưới càng đến gần, hắn nhớ ra tôi từng học thư pháp, liền nài nỉ tôi viết thiệp mời cho đám cưới.
Mỗi khi tôi viết xong tên của một người, hắn lại cầm lấy thiệp mời, hỏi tôi có còn nhớ người đó không.
Có đại học của chúng tôi, có cấp ba của hắn, và rất nhiều họ hàng khác.
Hắn kể từng người một cho tôi nghe.
Tôi cầm bút lông, lần lượt viết tên từng người. Viết một nửa, điện thoại của hắn đổ chuông.
Hắn khựng lại một chút, không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng vẫn nhấc máy.
Cùng lúc đó, điện thoại của tôi cũng vang lên.
Khi nhấc máy, giọng trong trẻo của một chàng trai vang lên: “Chị Oản Oản, nhiệm vụ xong rồi, tôi đi đây.”
Tôi thản nhiên đáp lại: “Ừ.”
Tôi nghe thấy giọng thiếu kiên nhẫn của Cố Thanh bên kia: “Đã đừng phiền tôi nữa.”
Tôi không ngẩng đầu lên mà hỏi hắn: “Khách hàng khó tính à?”
Hắn chỉ “ừ” một tiếng.
Người ở đầu dây bên kia tỏ vẻ thắc mắc, tôi mới : “Ngày mai, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Hợp tác vui vẻ.”
Bạn thấy sao?