“Ba, thực ra Thiên Thiên luôn muốn hỏi… rốt cuộc năm đó, tại sao ba mẹ lại gặp tai nạn xe?”
Tôi quay đầu, Phó tổng.
Hắn khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ biết là họ gặp tai nạn khi đang ở nước ngoài, xe rơi xuống vách núi, ngoài ra không biết gì khác.”
Lúc này, người cha nhẹ nhàng vuốt tóc Phó tiểu thư:
“Thực ra năm đó, ngay sau khi thay tim cho hai con, ba mẹ đã hối hận.”
“Vì , ngay ngày hôm đó, ba mẹ đã ra nước ngoài.”
“Ba mẹ đã thề, nhất định phải tìm một trái tim phù hợp với thể chất của hai con.”
“Cuối cùng, sau bao năm tìm kiếm, ba mẹ đã tìm thấy một quả tim ở Nam Mỹ.”
“Nhưng trên đường ra sân bay, xe bị rơi xuống vách núi.”
“Thật đáng tiếc… Nếu trái tim đó có thể thay cho con thì tốt biết bao…”
Vừa , Phó tiểu thư vừa đưa tay lau nước mắt trên gương mặt ba mẹ.
Ba người ôm chặt lấy nhau.
Tôi quay lại Phó tổng.
Hắn đã ngã ngồi xuống đất, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, đờ đẫn ba người trước mặt.
“Tiêu Tiêu?”
“Ừ?”
“Hóa ra… tất cả đều là lỗi của tôi, đúng không?”
“Chính tôi đã chết ba mẹ mình.”
“Chính tôi đã khiến Thiên Thiên phải chịu đựng tất cả những điều này.”
“Phải không?”
Tôi cũng ngồi xuống, ôm hắn vào lòng.
Khoảnh khắc này, Phó tổng trông chẳng khác nào một đứa trẻ.
Khóc mãi, khóc mãi không ngừng.
“Anh không có lỗi. Tất cả bi kịch này, chẳng qua là ông trời đã ban cho một trái tim khiếm khuyết bẩm sinh mà thôi.”
“Anh, Thiên Thiên, ba mẹ … chẳng ai muốn điều này xảy ra cả.”
“Nhưng lại chẳng thể gì khác.”
“Phó Lăng Hách, nếu nhất định phải trách ai đó…”
“Thì trách số phận đi.”
17
Khi trở về thực tại tôi phát hiện Phó tiểu thư vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông.
Cô bé dường như đang lần từng đốt ngón tay của tôi, một cách đầy cẩn thận.
Tôi biết,
Cô bé đang tìm chiếc nhẫn ấy.
Chiếc nhẫn mà đã gửi gắm trai mình cho tôi.
Nhưng lúc này, nó chỉ đơn giản nằm dưới chân tôi,
Như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Vẫn nguyên vẹn, nằm lặng lẽ trong chiếc hộp như vốn dĩ phải .
Máy điện tâm đồ:
Tít… tít… tít…
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi cúi xuống, thì thầm vào tai Phó tiểu thư:
“Thiên Thiên, yên tâm đi.”
“Chị đây là cao nhân có quầy bói toán cố định ngay trên cầu vượt CBD đó nha!”
“Nếu sau này chị còn gặp lại trai em, dù ấy giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật…
“Chị cũng sẽ… bao nuôi ấy!”
Tít… tít… tít…
Tít…
【Phiên ngoại】
Trước khi sang nhượng lại quán, ông chủ quán nướng đã giúp tôi tìm lại tảng đá cũ mà tôi vẫn thường ngồi.
Ông ấy lại đưa cho tôi một chai nước khoáng lạnh:
“Tiểu sư phụ, người lợi như , chắc chắn chưa bao giờ bói sai, đúng không?”
“Gần như là .”
“Gần như?”
“Trừ khi… lòng với người đó, thì sẽ bói sai.”
“Vậy đã từng bói sai bao giờ chưa?”
“Hình như… có một lần.”
“Vậy người mà bói sai đó, bây giờ ở đâu?”
Tôi ngước mắt lên, vừa vặn thấy quầy bói toán nhỏ của mình trên cầu vượt.
Khẽ mỉm , tôi đáp:
“Ở trong một giấc mơ.”
“Một giấc mơ có cả ba mẹ và em của ấy.”
Bạn thấy sao?