Trong lúc vô liếc TV, một người phụ nữ tôi ý!
Ăn mặc sành điệu, yểu điệu, lẳng lơ!
“Ông chủ, bà ta là ai thế?”
Ông chủ quán liếc mắt một cái:
“À, ta hả? Liễu Tuyết Nhi, thiên kim của tập đoàn xây dựng Liễu thị. Nghe mấy năm nay, Liễu thị liên tục bị Phó thị đè bẹp, nên ông già nhà họ Liễu luôn tìm cách gán ghép con với Phó tổng. Đáng tiếc, Phó tổng nhà ta lại không thèm để mắt tới.”
Còn không phải sao?
Một trai nghiện em thì còn chỗ nào chứa nổi đàn bà khác chứ!
Nhưng dù có cách một lớp màn hình TV, tà khí đen sì sau lưng Liễu Tuyết Nhi vẫn cực kỳ rõ ràng!
…
Chắc chắn có chuyện mờ ám!
Mở quẻ ngay!
Mũi giả tương ứng với Cấn quẻ!
Ngực giả đôi lại ứng với Đoài quẻ! P.ho.ng lư.ơng m I nh n.guy ệt
Lẳng lơ, ỏn ẻn, đầy mùi trà xanh không phải chữ Dậu thì là gì?
Ngay khi ngón cái tay trái của tôi dừng lại ở vị trí Tý, lập tức rút Nokia ra!
“Phó tổng, bảy ngày trước, vào giờ Mùi ba khắc, Liễu Tuyết Nhi có đến nhà không?”
“Giờ Mùi?”
“Là từ 3 giờ rưỡi đến 4 giờ chiều.”
“Đúng , ấy đến bàn chuyện hợp tác với tôi. Nhưng rất kỳ lạ, hôm đó trời lạnh, mà ta chỉ mặc một chiếc váy hai dây. Bàn chuyện xong lại cứ nằng nặc đòi ở lại nhà tôi, không chịu đi. Tôi cũng không biết ta muốn gì, nên đi đón Thiên Thiên tan học luôn.”
Không ngờ đấy!
Một nữ tiến sĩ tài chính, có quầy bói toán cố định ngay giữa CBD, như tôi.
Tính toán đủ đường, mà không ngờ thương trường bây giờ đã không còn dừng lại ở mức tranh giành cổ phần, độc quyền ngành nghề.
Không còn là đập cửa giành con dấu, đổ nước sôi vào cây phát tài nữa.
Mà đã nâng cấp lên đến mức “tùy tiện ỉa bậy trong nhà đối thủ”!!!
Quá hèn hạ!
Chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như !
Bây giờ xem ra, nếu muốn nhổ cỏ tận gốc, bảo vệ sự bình yên cho hai em nhà họ Phó,
Cách duy nhất chính là trừ tà khí trên người Liễu Tuyết Nhi!
…
Nhưng thế nào để tiếp cận ta đây?
“À… cao nhân? Ngày mai mấy giờ đi ?”
Giọng Phó tổng trong điện thoại nghe có gì đó là lạ.
Không ổn!
Thịt nướng sắp nguội rồi!
“Liên quan gì đến ? Bye bye!”
Đúng 2 giờ 30 phút chiều, tôi dựng tấm biển “Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Toán”, đến quầy xem bói đúng giờ!
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! 50.000 một quẻ, không thiệt không lỗ, tuyệt đối không bị lừa!”
Ai ngờ tôi vừa dứt lời, mấy chục tên áo đen lại bất ngờ xuất hiện.
Còn cần tính toán sao?
Với cách xuất hiện đầy dầu mỡ này, ngoài ta ra còn có thể là ai!
Phó tổng bước ra từ giữa đám người, tháo kính râm xuống.
“Cao nhân, hôm đó đi quá vội, tôi còn chưa kịp lời cảm ơn.”
Không vội sao?
Nổ thẳng vào mặt , thử xem có vội không?
“Sau khi rời đi, Thiên Thiên cứ nhắc mãi về , không còn cách nào khác, tôi đành đưa con bé đến đây.”
Tôi vừa ngẩng đầu lên, Phó Thiên Thiên liền nhảy ra từ phía sau trai mình.
“Chị ơi! Lâu quá không gặp!”
Mới mấy ngày không gặp, sắc mặt của Phó Thiên Thiên đã khá lên nhiều.
Nhìn kỹ hơn hôm nay—
Cô bé này, xinh đẹp quá chừng!
Nhưng ngay lúc đó, Phó Thiên Thiên lại chọc khuỷu tay vào Phó tổng:
“Anh ơi! Mau lên!”
Cái gì mà mau?
Giữa ban ngày ban mặt, ngay trên cầu vượt này, lại có quái gì nữa sao?
Chúng ta không muốn thấy một bãi nước tiểu đồng tử nữa đâu nhé!
Nào ngờ, Phó Thiên Thiên vừa xong, Phó tổng liền quỳ một gối xuống, rút ra một chiếc hộp nhẫn từ túi áo vest.
Thậm chí.
Ngay trước mặt tôi.
…
Mở nó ra!
“Chuyện này… Cao nhân! Cô là ân nhân cứu mạng của tôi và Thiên Thiên, không chỉ tận mắt chứng kiến lúc tôi thảm nhất, mà còn tính ra cả… chỗ đó của tôi. Tôi là người rất bảo thủ, mong rằng từ nay chỉ có thể chịu trách nhiệm với riêng mình tôi. Vậy nên, nếu không chê, tôi muốn cầu hôn !”
Khoan đã…
Anh có bị bệnh không ?
Tôi đang vắt óc suy nghĩ sao giúp trừ tận gốc mối họa này.
Anh lại rảnh rỗi chạy đến cầu hôn tôi?
Hơn hai mươi năm qua mấy bộ ngôn tôi đọc toàn là Bạch Tuyết và hoàng tử cưỡi bạch mã sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tôi chưa từng thấy câu chuyện nào về một tổng tài dầu mỡ và một thầy bói trên cầu vượt có thể thành đôi cả!
Hơn nữa, đang tỏ vẻ gì ?
Mở miệng thì “Ngài”, khép miệng cũng “Ngài”, đây là trò gì ?
Anh muốn cưới tôi về vợ, hay là đưa tôi về nhà để trấn trạch?
…
Nhưng mà…
Nếu Liễu Tuyết Nhi muốn tiếp cận Phó tổng.
Vậy thì nếu tôi ở bên Phó tổng, chẳng phải sẽ dễ dàng tiếp cận ta hơn sao?
Kính tổ tiên!
Xem ra, để cứu hai em nhà họ Phó khỏi nguy cơ vô sinh hiếm muộn, tôi chỉ có thể…
Uất ức hy sinh bản thân mình thôi!
Ngay lập tức, tôi vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của mình, đôi mắt long lanh, giọng pha chút thở gấp đầy quyến rũ:
“Kết hôn trước, sau đúng không? Tôi đồng ý!”
10
Phó tiểu thư vui sướng nhảy cẫng lên, chạy lại hôn chụt chụt lên mặt tôi.
“Chị ơi! Để ăn mừng khoảnh khắc lịch sử này, chúng ta nên gì?”
Tôi đầy gian xảo:
“Ăn thịt chứ còn gì!”
Lúc này, bên cạnh, chiếc áo sơ mi của Phó tổng căng đến mức gần bung cúc, để lộ cơ ngực săn chắc.
Cơ bắp tay như thể có thể xé rách tay áo bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là vòng ba ẩn trong chiếc quần tây cao cấp kia…
Đúng là đàn hồi cực đỉnh!
Ông chủ quán chậm rãi vuốt mái tóc cấy của mình, thắc mắc:
“Tiểu sư phụ, không phải mấy năm nay kiếm bao nhiêu thì quyên bấy nhiêu sao? Chỉ là ăn một bữa thịt nướng thôi, sao còn phải mang theo nhân viên vệ sinh?”
“Mà sao nhân viên vệ sinh này còn mang theo cả đống vệ sĩ thế? Nhìn kiểu gì cũng thấy rất đắt đỏ nha!”
Cho đến khi Phó tổng tự tay lau bàn ăn đến mức ngay cả đồ ve chai cũng không thèm nhặt, ông chủ quán mới bừng tỉnh.
“Được rồi, Thiên Thiên, Cao… à không, Tiêu Tiêu, ngồi xuống đi.”
Thịt nướng mang lên bàn, tôi vừa định gắp cho Phó tiểu thư, thì…
Phó tổng lại tiếp tục hỏng bầu không khí!
Chỉ thấy hắn giật ngay xiên thịt từ tay tôi, dùng khăn ướt tẩm cồn lau tới lui mười lần.
Sau đó lại dùng đũa gắp từng miếng thịt ra khỏi xiên.
Vẫn chưa hết!
Hắn còn bỏ từng miếng thịt vừa gắp ra vào cốc giấy, sau đó…
Nhúng lên nhúng xuống!
Thìa là và ớt bột nổi lềnh phềnh trong cốc, như thể tôi đang thấy những linh hồn vô gia cư đang đau khổ gào thét trong tuyệt vọng!
“Thiên Thiên, ăn đi.”
“Tiêu Tiêu, có cần tôi đút cho không? Nào, há miệng ra.”
Tôi sững người.
Không biết phải sao.
Sự giàu có này…
Thôi miễn đi!
11
Đột nhiên, một giọng vừa âm u vừa trà xanh vang lên sau lưng tôi!
“Phó Lăng Hách! Sao lại bỏ rơi em?!”
Tôi vừa quay đầu lại, suýt nữa bị cái mũi giả đâm mù mắt!
Mùi hôi quen thuộc mà xa lạ.
Khí tà đen sì bao trùm khắp người.
Ngoài Liễu Tuyết Nhi ra thì còn ai vào đây nữa!
“Anh ơi! Anh kìa, đáng sợ quá!” Ph.o,ng lư,ơ,ng m in/h ngu,y ệt
Phó tiểu thư vừa xong, đôi mắt của Liễu Tuyết Nhi lập tức to ra gấp ba lần!
Hai con ngươi còn bắt đầu lộn ngược, xoay loạn xạ lên xuống, đường eyeliner vẽ đầy ma quái!
Ngay sau đó, cơ thể ta bắt đầu co giật.
Hai tay đan chéo quấn lấy nhau, miệng há to đến mức không tưởng.
Chiếc lưỡi trong miệng… thè dài đến tận rốn!
Giờ Hợi âm thịnh! Lưỡi dài thuộc Thìn, miệng rộng tướng Phong Tốn!
Không ổn!
Tôi lập tức ngẩng đầu.
Quả nhiên!
“Thiên cẩu thực nguyệt!” (Mặt trăng bị nuốt mất!)
Lượng tà khí của Liễu Tuyết Nhi đang bạo phát!
Bạn thấy sao?