Ba năm trước, tôi là thành viên có triển vọng nhất trong đội khảo sát khoa học.
Nhưng sau khi tiến vào Nam Cực, tôi đã bị người phụ nữ mà chồng chưa cưới của tôi – Cố Cẩn Thâm, thương chết.
Cô ta cướp đi vật tư của tôi, cào rách mặt tôi rồi đẩy tôi xuống tàu.
Đáng thương thay, lúc tôi chết, trong bụng vẫn còn mang đứa con thứ hai của tôi và Cố Cẩn Thâm.
Lúc đội cứu hộ đến, ta lại vu khống tôi lấy trộm vật tư rồi bỏ trốn vì sợ tội.
Chính Cố Cẩn Thâm đã viết báo cáo, xóa tên tôi khỏi đội khảo sát khoa học.
Từ đó, tôi trở thành đối tượng bị khinh miệt trong đội khảo sát, cho đến ba năm sau, khi có người phát hiện ra thi thể đã đóng băng của tôi.
1
Tôi lơ lửng giữa không trung, sững sờ người trên bàn giải phẫu.
Thậm chí không thể gọi đó là con người nữa, da thịt toàn thân đã bị rạch nát, trên mặt còn phủ một lớp băng mỏng.
Đến ngay cả tôi cũng không nhận ra đó là mình.
“Anh Cố, đến rồi?” Trợ lý bên cạnh thấy Cố Cẩn Thâm thì lên tiếng.
“Trong chuyến thám hiểm Nam Cực lần này, đội khoa học đã phát hiện ra người này.”
“Mặt mũi đã bị cào nát hết, những thứ có thể chứng minh danh tính cũng bị lấy mất, chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ người có chủ đích.”
Nghe đến thi thể trục vớt từ Nam Cực, tác của Cố Cẩn Thâm khựng lại một chút, rồi lại đeo găng tay vô trùng với vẻ mặt không biểu cảm.
Tôi lưng chừng trên không, chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Ba năm rồi, tôi đã chết ba năm.
Sau khi chết, linh hồn tôi bị giam cầm ở Nam Cực, ngày ngày chịu sự hành hạ của gió lạnh và sương băng.
Cho đến khi cuối cùng có người đã phát hiện ra tôi và mang tôi trở về.
Nhưng tôi không ngờ, lần này người trực tiếp giải phẫu tôi lại là Cố Cẩn Thâm.
Nhìn khuôn mặt bị biến dạng của mình, ngay cả một pháp y lành nghề như Cố Cẩn Thâm cũng vô thức cau mày.
Cố Cẩn Thâm không vội cầm dao, mà quay sang hỏi trợ lý: “Tiểu Vi biết chuyện này chưa?”
Trợ lý lắc đầu: “Chị Vi Vi lần này ở lại để chuẩn bị cho đám cưới của hai người, chắc là chưa biết.”
Cố Cẩn Thâm ngay: “Vậy bảo đội khảo sát đừng chuyện này với ấy.”
“Gan ấy nhỏ, tôi sợ ấy sẽ hoảng.” Khi , trên mặt Cố Cẩn Thâm lộ ra chút dịu dàng.
Tôi ngẩn ngơ Cố Cẩn Thâm.
Ba năm rồi, sắp kết hôn với Bạch Vi Vi.
Chồng chưa cưới của tôi sắp cưới kẻ đã tôi.
Lượn lờ giữa không trung, tôi thi thể tàn tạ của mình.
Dù đã không còn cảm thấy đau đớn, mỗi lần Cố Cẩn Thâm…
“Khuôn mặt bị rạch bằng vật sắc nhọn, tổng cộng có 45 vết thương.”
“Trên cổ có một vết thương chí mạng và một vết siết, có lẽ nạn nhân đã bị siết cổ đến chết trước khi bị sát .”
Trợ lý bên cạnh cũng hãi hùng, chắt lưỡi: “Thù hận lớn đến mức nào mà lại ra tay tàn nhẫn như !”
Giọng Cố Cẩn Thâm lạnh lùng, tác trên tay vẫn gọn gàng đâu ra đấy.
Tiếp theo là bụng tôi, toàn là những vết dao dày đặc.
“Vùng bụng có 13 vết dao.”
Có vẻ cũng cảm thấy không đành lòng: “Qua khám nghiệm ban đầu, tất cả các vết thương đều ra trước khi nạn nhân chết.”
“Bụng hơi nhô lên, bên trong có một phôi thai đã thành hình, khoảng ba tháng tuổi.”
Đó là…con của chúng tôi.
2
Tôi không biết mình đã tạo nghiệt gì mà đến tận năm thứ ba sau khi chết vẫn phải chứng kiến cảnh tượng này.
Tôi bay hạ xuống, phôi thai nhỏ bé đó.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy đứa con ấy.
Lúc bị Bạch Vi Vi chết, tôi không khóc.
Khi Cố Cẩn Thâm tự tay giải phẫu tôi, tôi cũng không khóc.
Nhưng giờ đây, nước mắt tôi lại rơi như chuỗi ngọc bị đứt.
Đứa bé này đã có tay, có chân rồi.
Nếu ba năm trước tôi không bị Bạch Vi Vi chết, chắc giờ đứa bé này đã hơn hai tuổi.
Bé sẽ ôm lấy tôi và gọi tôi là mẹ.
Tôi sẽ mang tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho bé.
Nhưng giờ, tất cả chỉ còn là một giấc mộng.
“Danh tính nạn nhân vẫn chưa xác định, hãy cho họ đi xét nghiệm và đối chiếu DNA.”
Thật đáng tiếc, Cố Cẩn Thâm.
Nếu quan sát kỹ hơn một chút, sẽ thấy thương tích mà tôi để lại trên bụng khi cứu vào năm ấy.
Chỉ là, chúng ta lại một lần nữa bỏ lỡ.
Trợ lý nhận lấy thứ cần xét nghiệm, liếc bảng ghi chép và tiếp tục hỏi: “Anh Cố, người này chết khoảng bao lâu rồi, vẫn chưa .”
Cố Cẩn Thâm ngừng thu dọn bàn, không trả lời mà lại hỏi trợ lý: “Tiểu Trương, Giang Hoài Nguyệt đã bỏ trốn bao lâu rồi?”
Nghe Cố Cẩn Thâm hỏi, Tiểu Trương đứng hình một lúc rồi đáp: “Ba năm rồi, Cố, quên rồi à, báo cáo cầu tước bỏ mọi danh hiệu và chức vụ của ta là do chính tay viết mà.”
Tôi ngẩn ngơ nghe những lời này, báo cáo, tước bỏ.
Cố Cẩn Thâm rõ ràng biết tôi coi đội khảo sát khoa học còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình.
Nhưng lại dám sao?
Vì một Bạch Vi Vi, mà đã tước đi niềm tự hào nhất của tôi!
“Sao , Cố, nghĩ đến chuyện gì sao?”
Tiểu Trương Cố Cẩn Thâm, rồi thi thể tôi trên bàn: “Anh Cố, đừng nghĩ nhiều nữa, năm xưa Giang Hoài Nguyệt tự trộm vật tư bỏ trốn, cần gì phải nghĩ về ta.”
Cố Cẩn Thâm nhạt: “Không sao, chỉ là bất chợt nhớ đến thôi!”
Bạn thấy sao?