Vị hôn phu của tôi đăng story bảo là thèm ăn táo.
Muốn tạo bất ngờ cho ấy, tôi lái xe hơn năm tiếng chỉ để mang táo đến cho .
Không ngờ lại bắt gặp đang ôm ấp sinh viên nghèo mà tôi từng tài trợ, miệng còn cợt: “Cưng à, đâu có thích ăn táo, chỉ muốn ăn em thôi.”
Trần Oánh Oánh vòng tay ôm cổ ta, nũng nịu: “Bác sĩ Tống, em với ai xinh hơn? Trả lời đi rồi em thưởng cho~”
“Dĩ nhiên là em rồi, em mới là món ngọt ngon miệng nhất của .”
Hai người quấn lấy nhau hôn đắm đuối, Trần Oánh Oánh còn trèo lên người ta, trêu chọc: “Bác sĩ Tống, cũng cuồng nhiệt với như em không?”
1
Nghe , Tống Tri Duyện cau mày: “Cô ta á, thì xinh thôi chứ thật ra chán ngắt, nằm trên giường như cái búp bê hết pin, chẳng có tí lửa nào…”
“Yêu mấy mối rồi mà không hiểu nổi mấy người trai trước của ta dạy kiểu gì… “
Ưm.”
Trần Oánh Oánh cúi xuống hôn chặn miệng ta lại, nũng nịu: “Em cấm nhắc tới ta nữa.”
“Ghen rồi à? Không phải em hỏi trước sao?”
Từ khe cửa vang lên tiếng quần áo rơi xuống đất, xen lẫn là tiếng thở gấp đầy ám muội.
Tôi siết chặt túi táo gói cẩn thận trong tay, tim đau như bị bóp nghẹt từng nhịp.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vội lau nước mắt đang lăn dài trên má, cầm điện thoại chụp lại vài tấm hình.
Xuống đến tầng dưới, tôi giơ tay bắt taxi thì đằng sau vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Ninh Ninh!” – Tống Tri Duyện vừa chạy vừa thở dốc, nắm lấy tay tôi – “Sao em đến mà không gọi ? Nếu đồng nghiệp ở trạm y tá không thì còn chẳng biết nữa.”
Tôi rút tay ra khỏi tay ta, nhạt: “Sợ phiền nên không .”
Tống Tri Duyện lau mồ hôi trên trán, ánh mắt hơi lảng tránh rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc: “Em là mà, sao lại là phiền chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Anh đưa em về khách sạn trước, tối tan đưa em đi dạo một vòng.”
“Ở đây có quán món Hoa mới mở, chắc chắn em sẽ thích.” Vừa ta vừa đặt tay tôi vào trong áo mình để sưởi ấm: “Sao tay lạnh thế này?”
Tôi chăm chăm vào gương mặt vẫn dịu dàng như ngày nào của ta. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin nổi người vừa âu yếm hôn người phụ nữ khác trong văn phòng lại là người dịu dàng, ân cần đứng trước mặt tôi lúc này.
Gió thổi khiến mắt tôi cay xè, nước mắt cũng không kìm mà rơi xuống.
Tôi rút tay ra, thẳng vào ta, từng chữ một:
“Tống Tri Duyện, mình chia tay đi.”
Anh đứng sững tại chỗ, mất một lúc lâu mới quay sang tôi, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc không chút che giấu.
“Em cái gì , Ninh Ninh?”
“Em đang chơi trò trêu chọc gì mới à? Trò này không vui chút nào đâu.” Anh bước tới nắm tay tôi, tôi lập tức lùi lại một bước.
“Anh không thấy mệt à? Lúc nào cũng phải cố tỏ ra là tôi nhiều lắm.”
Gương mặt thoáng cứng đờ.
Tôi tiếp lời:
“Tôi nên là người đa hay là giả tạo đây? Vừa mới âu yếm với người khác xong, quay ra đã lại dịu dàng quan tâm tôi.”
Có vẻ như ta cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, vẫn giả bộ cảm, bước lại kéo tay tôi.
“Em đang linh tinh gì , Ninh Ninh? Có phải tại dạo này bận quá không gọi cho em, nên em giận đúng không? Anh có thể giải thích mà, mấy ngày nay …”
Tôi chẳng buồn nghe tiếp, xoay người bước đi, vội vàng chạy lên chắn trước mặt tôi.
“Ninh Ninh!”
Tôi gương mặt hoảng loạn của ta, lòng bỗng quặn thắt khi nghĩ đến năm năm cảm đã dành cho ta.
Tôi lấy điện thoại ra, tự hành hạ mình bằng cách đưa cho xem những bức ảnh tôi vừa chụp .
“Anh nghĩ tôi mù à? Hay tưởng tôi ngu dễ bị lừa?”
Tôi siết chặt điện thoại, cố kìm lại cảm giác muốn ném thẳng vào mặt ta.
“Tống Tri Duyện, thật sự khiến người ta buồn nôn.”
Anh khựng lại, rồi đột nhiên lao tới nắm chặt lấy tay tôi, tức giận chất vấn:
“Thế còn em thì không sai gì sao?”
Tôi ngước lên , chẳng hiểu mình đã gì sai.
“Chúng ta xa, mỗi tháng gặp nhau mấy lần? Anh là đàn ông, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường. Em không thể đáp ứng , chẳng lẽ không cho tìm người khác giải quyết sao?”
“Bọn mình còn chưa cưới, gọi là ngoại cũng không đúng. Anh chỉ là thỉnh thoảng cần, chứ đâu phải ra ngoài lăng nhăng.”
Tôi tròn mắt , hoàn toàn không tin nổi những lời vừa nghe thấy.
Anh ta có thể biện minh cho việc phản bội mình một cách hợp lý đến mức trơn tru, tự nhiên như không hề thấy có lỗi.
Tôi giật tay ra, lạnh lùng bước tới gọi taxi.
“Anh đúng là khiến người ta phát ói.”
Taxi dừng trước khách sạn, tôi vào phòng, đóng cửa lại, lập tức ngồi sụp xuống giường như mất hết sức lực.
Tất cả vỏ bọc mạnh mẽ tôi cố gắng giữ nãy giờ cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn. Tôi không kìm nước mắt, lau đi liên tục vẫn không ngừng rơi.
Tôi cầm điện thoại lên, mở album ra, từng tấm ảnh chụp kia — tôi bắt đầu xóa từng cái một.
Mỗi lần xóa một tấm, những kỷ niệm cũ lại tràn về. Màn hình điện thoại cũng ướt đẫm nước mắt.
Tin nhắn của mẹ đến:
“Ninh Ninh, con gửi địa chỉ của Tiểu Tống cho mẹ nhé. Nhà mình ít lạp xưởng, mẹ định gửi sang cho nó.”
Lướt lại những tin nhắn trước đó, tôi còn thấy mình đang bàn với mẹ xem nên đi thử váy cưới ở tiệm nào, chọn địa điểm tổ chức hôn lễ ra sao…
Tháng sau, chúng tôi sẽ kết hôn. Địa điểm cưới, khách sạn, thiệp mời… mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi.
Tôi từng nghĩ cái kết của mối năm năm này sẽ là một đám cưới viên mãn, mà không ngờ lại thành ra như thế này.
Tôi không kìm nổi nữa, đổ gục xuống giường, để mặc nước mắt thấm ướt cả gối.
Trong cơn mơ màng, từng mảnh ký ức cũ như một cuốn phim quay chậm lần lượt hiện lên trước mắt.
Tôi thấy từng đội mưa, vượt hơn chục cây số đến dưới ký túc xá của tôi chỉ để mang cho tôi một củ khoai nướng còn nóng hổi.
Tôi thấy từng phơi nắng, khuân vác bao xi măng suốt năm ngày chỉ để mua tặng tôi một chiếc máy ảnh.
Tôi từng buột miệng nhớ , là lập tức bắt taxi từ trường đến, đứng đợi dưới lầu ký túc xá.
Tất cả những ký ức ấy như khắc sâu vào trong não, giờ muốn gạt bỏ đi cũng đau đến mức như có ai cầm dao cứa vào tim.
Tôi lau nước mắt, ngồi dậy định nhắn lại cho mẹ thì thấy có một lời mời kết mới.
“Tôi là Trần Oánh Oánh.”
Tôi nhấn đồng ý, tin nhắn lập tức gửi đến.
Là một chuỗi đoạn chat — giữa Trần Oánh Oánh và Tống Tri Duyện.
Tôi kéo từng tin một lên xem. Khi thấy những dòng tin nhắn có ngày tháng quen thuộc, tôi sững người.
Tôi ngồi suốt hai tiếng để đọc hết tất cả tin nhắn. Tay run bần bật, cả người lạnh toát như rơi vào hố băng.
Tôi từng nghĩ sự thay đổi của là vì đã nhạt dần theo thời gian. Nhưng không — cảm mà tôi cho là chân thành ấy, thực chất đã là dối trá từ ba năm trước.
Cái ngày đội mưa mang đồ ăn sáng đến cho tôi, đêm hôm trước vừa qua đêm với Trần Oánh Oánh trong khách sạn.
Chiếc máy ảnh tặng tôi — thật ra là cái đã mua cho Trần Oánh Oánh ta chê màu xấu nên trả lại.
Cái hôm tôi gọi điện xong thì xuất hiện dưới ký túc xá, cũng là đêm Trần Oánh Oánh đang đợi trong khách sạn.
Tôi từng nghĩ là do lâu quá nên mới thay lòng. Ai ngờ sự thật lại như cú tát vào mặt.
Anh đã lừa dối tôi suốt ba năm.
Ngay cả vào sinh nhật tôi — phải xin nghỉ vất vả lắm mới về sớm mừng sinh nhật tôi. Nhưng thực tế, vừa ngủ với Trần Oánh Oánh xong mới nhớ ra sinh nhật tôi rồi vội chạy tới.
Tin nhắn của Trần Oánh Oánh vẫn chưa dừng lại.
“Anh ấy đã chán ghét từ lâu rồi, chỉ là sợ buồn nên không dám chia tay.”
“Tôi cũng không có ý hai người đâu, chỉ thấy đáng thương quá nên mới kể.”
“Cố níu kéo một người chỉ còn cái xác mà trái tim đã không còn ở bên , chẳng thấy buồn à? Dù sao giờ cả người lẫn tim ấy đều là của tôi rồi.”
Nhìn dòng tin đầy đắc ý của ta, tôi tức đến run người, cuối cùng không nhịn mà nhắn lại một câu:
“Cảm ơn đã nhắc nhở. Chúc và chó nhà mãi mãi bên nhau.”
Tôi định xóa luôn ta thì tin nhắn lại đến:
“Cô ai là tiểu tam đấy? Người không mới là tiểu tam!”
“Anh ấy chưa bao giờ ! Cô mới là kẻ thứ ba!”
Tôi chẳng buồn đôi co, copy nguyên những tin nhắn đó lại, rồi nhanh chóng chặn và xóa ta.
Tôi bắt đầu gọi điện từng người một để thông báo hủy hôn. Tưởng là sẽ rối rắm, sẽ đau lòng, ai ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến bất ngờ.
Thậm chí tôi còn thấy nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Gọi điện xong xuôi, tôi gửi toàn bộ thông báo hủy hôn vào group gia đình nhà Tống Tri Duyện.
Tôi còn tiện tay gửi luôn mấy tấm ảnh ngoại của ta.
Làm xong hết, cả người tôi như giải thoát. Tôi nằm vật ra giường, ngủ một giấc thật sâu.
Hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Tống Tri Duyện đứng trước cửa với một bó hoa hồng vàng to tướng, tay còn cầm theo bữa sáng nóng hổi:
“Em chắc đói rồi đúng không? Ăn sáng trước đã.”
Tôi đứng chắn trước cửa, không để ta bước vào. “Anh muốn gì?”
Tống Tri Duyện dịu dàng, như thể chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ không có thật, cố tỏ vẻ bình thường đẩy cửa bước vào:
“Anh xin nghỉ phép cả ngày hôm nay để đưa em đi dạo. Cái cây cầu nổi tiếng trên mạng mà em muốn chụp hình, chiều nay mình đi nhé…”
Tôi không nhận lấy bữa sáng đưa, chỉ với vẻ ngạc nhiên:
“Tống Tri Duyện, chúng ta chia tay rồi.”
Động tác của ta cứng đờ, nụ trên mặt cũng chùng xuống trong thoáng chốc, rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh:
“Chuyện hôm qua qua rồi mà, em đừng giận nữa.”
Anh ta bước tới nắm tay tôi, giọng đầy tha thiết:
“Ninh Ninh, chuyện hôm qua sẽ không lặp lại nữa. Tháng sau mình cưới rồi mà, sau này…”
“Không có sau này nữa.” Tôi rút tay về, thẳng vào mắt ta.
“Tôi đã hủy hôn rồi.”
Gương mặt ta lập tức biến sắc, trừng mắt tôi như không tin vào tai mình:
“Em cái gì? Em hủy hôn rồi?”
“Chúng ta đã chia tay, không hủy thì để gì?”
Anh ta quay mặt đi, giận dữ túm lấy tay tôi:
“Chuyện lớn như sao em không bàn với một tiếng?”
“Anh không đồng ý thì sao? Thiệp đã gửi, họ hàng đều biết rồi, em bắt ăn thế nào với ba mẹ đây?”
Tôi bật lạnh lùng:
“Tôi đã thay báo cho bố mẹ rồi. Anh lừa dối tôi suốt ba năm, tất nhiên tôi phải để bố mẹ biết bộ mặt thật của .”
“Cô gì cơ?” – Anh ta còn chưa kịp dứt câu thì điện thoại đã reo.
“Mẹ, không phải đâu… mẹ đừng nghe ấy linh tinh, con với ấy vẫn rất tốt mà…”
Cúp máy xong, Tống Tri Duyện quay sang tôi với vẻ mặt đầy tức giận:
“Cô với mẹ tôi là tôi ngoại hả?”
“Tôi không ngờ lại độc ác đến mức này!” – Anh ta trừng mắt vào những bức ảnh và đoạn chat tôi đã gửi lên group gia đình ta, giọng đầy căm hận:
“Sở Du Ninh, lúc trước là không cần sính lễ, đòi cưới tôi cho bằng , tưởng tôi khao khát lắm chắc?”
Tôi ngẩng đầu ta, trong đầu lại hiện lên chuyện lúc hai bên bàn chuyện cưới xin.
Khi đó, Tống Tri Duyện nhà điều kiện không khá, bố mẹ còn chưa có lương hưu, chắc không chuẩn bị sính lễ gì nhiều.
Bố mẹ tôi chỉ , sính lễ không cần nhiều, ít nhất phải có, đó là cách thể hiện sự tôn trọng với con nhà người ta.
Bạn thấy sao?