Bí Mật Đằng Sau [...] – Chương 2

3

Hôm nay, Chu Dương đã đến tiệm tóc. Chi tiêu hết 3.000 tệ. Thẻ dùng để thanh toán… chính là thẻ của tôi.

Anh có lẽ đã quên mất — số điện thoại đăng ký tại tiệm tóc quen thuộc đó, là của tôi.

Khi tin nhắn gửi đến vào buổi chiều, tôi vẫn còn đang tìm cớ thay .

Có thể là ấy đưa mẹ mình đi tóc, dù sao thì ngày mai cũng là một ngày trọng đại. Có thể là có họ hàng nào đó của đến chơi, muốn tóc. Cũng có thể là…

Nhưng — trong mười phút tắm. Tôi đã gọi điện xác nhận xong xuôi.

Chiều nay, tất cả người thân đều không hề thấy bóng dáng .

Nói cách khác — vào ngày bận rộn nhất trước đám cưới, Chu Dương đã lén lút trốn tất cả mọi người, dành ra nửa ngày trời, để đưa một người phụ nữ mà tôi không quen biết đi tóc.

Hơn nữa còn nhuộm màu nâu cam.

Màu đó chắc là rất đẹp. Đẹp đến mức khiến một người luôn cẩn trọng như , hôm nay lại vô thức mở miệng khuyên tôi đi đổi màu tóc.

Tôi khép mắt lại, đè nén cảm đang cuộn trào trong lòng.

Khàn giọng với : “Anh đi ngủ trước đi, em còn muốn suy nghĩ thêm chút chi tiết nữa.”

Chu Dương nghĩ tôi đang lo lắng về chi tiết lễ cưới.

Lông mày giãn ra, ánh mắt dịu đi.

Anh đưa tay xoa rối tóc tôi, kiên nhẫn an ủi:

“Ngốc quá, đừng căng thẳng nữa.”

“Ngày mai hôn lễ của chúng ta chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Điện thoại báo có tin nhắn đến.

Anh liếc , vẻ mặt không thay đổi, tắt màn hình rồi dặn dò thêm: “Em đừng thức khuya quá nhé, qua phòng việc xử lý một tin nhắn công việc.”

Anh bước vào thư phòng. Cửa phòng đóng chặt, mọi thứ bị ngăn cách hoàn toàn.

Thế — vài phút sau. Anh đã thay xong quần áo, cầm chìa khóa xe, vẻ mặt đầy áy náy đi về phía tôi:

“Tô Tô, dự án phụ trách gặp sự cố lớn, bắt buộc phải tự đến giải quyết trong đêm.”

“Em ngủ trước đi, đừng đợi.” “Yên tâm, mai nhất định sẽ có mặt đúng giờ tại lễ cưới.”

Sự gấp gáp và phiền não trên gương mặt không hề che giấu. Thậm chí còn chẳng đợi tôi trả lời, đã vội vã rời đi.

Tiếng cơ xe, xa dần.

Tôi cánh cửa vừa khép chặt. Chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.

Những ca “ thêm ngoài giờ” như thế này, trong năm nay, thật ra đã xảy ra nhiều lần.

Trước đây, tôi từng nghi ngờ. Nhưng những bức ảnh tan ca gửi đến thỉnh thoảng lại xoa dịu mối nghi của tôi.

Thế hôm nay — có vẻ như tôi cuối cùng cũng đã thấy sự thật.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, từng chút từng chút một, xé nát mọi món đồ trang trí màu đỏ trong căn phòng tân hôn.

Mệt rồi thì ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy bản thân, mặc cho nước mắt mờ tầm .

【Chu Dương, giữa chúng ta… không còn ngày mai nữa.】

4

Bình minh len qua kẽ rèm, rọi vào trong phòng. Tôi đứng dậy từ đống hoang tàn.

Dọn dẹp sơ qua bản thân.

Sau đó, một cách thành thạo, tôi đến thẳng tiệm tóc hôm qua.

Khi Chu Dương liên tục gọi điện cho tôi, tôi đang ngồi trong tiệm, nghe thợ tóc giới thiệu những màu nhuộm hot nhất hiện nay.

Tôi liếc màn hình hiển thị cuộc gọi. Thẳng tay bấm im lặng.

Nửa tiếng sau, tôi mới gửi địa chỉ cho Chu Dương.

Khi tìm đến nơi, sắc mặt đã vô cùng khó coi. Đứng ngay trước cửa tiệm, toàn thân run rẩy dữ dội. Thậm chí… đến cả can đảm để bước vào cũng không có.

Tôi đứng dậy. Cầm mấy mẫu tóc màu nâu cam mà thợ tóc đưa cho, bước tới trước mặt Chu Dương. Từng mẫu một, tôi đưa ra cho xem:

“Anh chọn thử xem, mấy màu nâu cam này, cái nào đẹp nhất?”

Sắc mặt lập tức trắng bệch. Môi run lên không kiểm soát, không lời nào.

Tôi nhướng mày: “Ồ, thì ra không phải mấy mẫu này à? Vậy để tôi tìm thêm.”

Anh muốn giữ tôi lại, đến cả sức để giơ tay cũng không còn.

Tôi xoay người.

Cuối cùng, mới lấy lại chút sức, lần này nắm lấy vạt áo tôi.

Môi run rẩy, từng lời vỡ vụn trong cổ họng:

“Khinh Tô, là có lỗi với em.”

“Nhưng hôm nay là ngày vui lớn của chúng ta… Bố mẹ và họ hàng hai bên vẫn đang chờ ở khách sạn.”

“Chúng ta cứ cho xong nghi thức trước đã.”

“Về rồi, sẽ quỳ xuống tạ lỗi với em, chịu đòn, chịu mắng… Em muốn gì cũng .”

Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc , hỏi: “Tối qua thật sự là đi tăng ca sao?”

Mặt càng trắng bệch hơn, tay đang nắm lấy áo tôi cũng rũ xuống, mất hết sức lực.

Tôi khẽ .

Cầm cuốn mẫu tóc trong tay, đập mạnh vào người .

Góc nhọn của cuốn mẫu va vào mặt , để lại một vệt máu đỏ chói. Thế … từ đầu đến cuối, không hề né tránh.

Tôi đánh đến mệt. Ngồi trở lại ghế.

Anh cũng theo vào, quỳ nửa gối trước mặt tôi, giọng đầy dè dặt: “Em nguôi giận chút nào chưa?” “Giờ cũng gần đến giờ cử hành hôn lễ rồi…”

Tôi nhắm mắt thật chặt, cố che đi nỗi tan hoang trong ánh .

Tôi không hiểu, Chu Dương lấy đâu ra sự tự tin ấy. Xảy ra chuyện như , mà còn ngây thơ nghĩ rằng… lễ cưới hôm nay vẫn có thể diễn ra như bình thường sao?

Tôi không đáp. Gọi thợ tóc đến, cắt phăng đi mái tóc dài mà tôi đã nuôi dưỡng suốt một năm trời vì đám cưới này.

Chu Dương đứng bên cạnh, trơ mắt từng lọn tóc rơi lả tả xuống sàn, không dám mở miệng cản trở dù chỉ một câu.

Tóc cắt ngắn trở lại, kiểu tóc ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi lại thấy có chút bàng hoàng.

Thì ra… Quanh đi quẩn lại, tóc ngắn vẫn là hợp với tôi nhất.

Thứ không phù hợp, dù có cố gắng một năm hay tám năm, vẫn là không phù hợp.

Tôi thở ra một hơi nặng nề, quay người rời khỏi tiệm tóc.

Ngồi lên xe Chu Dương.

Dù sao, chuyện đã — lý do hủy lễ cưới, tôi cũng cần một lời giải thích với mọi người.

Được tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...