Đêm trước ngày cưới.
Sau khi tắm xong, như thường lệ, Chu Dương giúp tôi sấy tóc.
Khi đang nắm lấy đuôi tóc tôi, bỗng bật khẽ:
“Khinh Tô, hình như em chưa từng nhuộm tóc bao giờ. Em không thấy tóc đen quá đơn điệu à?”
Tôi mở mắt, ngẩng đầu .
Nhẹ giọng hỏi: “Vậy thấy màu nào đẹp?”
Động tác trong tay khựng lại, vẻ mặt có chút xao : “Màu nâu cam rất đẹp, rất tôn da.”
1
Những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống da, lạnh buốt thấu xương.
Tôi ngồi bật dậy, tránh khỏi tay .
Chu Dương khựng lại, như sực tỉnh từ giấc mộng.
Nhận ra mình vừa gì, trong đáy mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
Yết hầu trượt lên xuống liên tục, gấp gáp.
Sau vài giây im lặng, cố gắng chuyển chủ đề một cách vụng về: “Sao em lại ngồi dậy rồi? Tóc còn chưa khô mà.”
Tôi cụp mắt xuống.
Dù bàn tay sau lưng đã run không kiểm soát , giọng tôi vẫn giữ bình tĩnh và tự nhiên: “Gần khô rồi.”
“Cũng muộn rồi, đi tắm trước đi.”
Anh ngập ngừng một chút, rồi ngoan ngoãn đứng dậy.
Vẫn theo thói quen, đưa tay vuốt đỉnh đầu và đuôi tóc tôi.
Sau khi chắc chắn tóc đã khô quá nửa, mới yên tâm rời khỏi.
Không lâu sau đó.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Tôi cố gắng đè nén cơn sóng cảm đang dâng trào trong lòng, tay run rẩy cầm lấy điện thoại của Chu Dương, nhập mật khẩu mở máy.
5 giây sau.
Giao diện điện thoại hiện lên bốn chữ: 【Sai mật khẩu】, vỡ tia hy vọng cuối cùng trong tôi.
Tôi thử lần lượt sinh nhật mình, sinh nhật Chu Dương, kỷ niệm ngày quen nhau – đều không mở điện thoại .
【Sai mật khẩu, còn lại 1 lần thử cuối cùng.】
Thông báo lạnh lùng, cơ học ấy khiến niềm tin của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Từng ấy năm, tôi chưa từng có ý định kiểm tra điện thoại của Chu Dương.
Bởi vì, trước hôm nay, mật khẩu điện thoại luôn là ngày sinh nhật tôi.
Bởi vì, từng hứa với tôi: nếu tôi muốn xem điện thoại , bất cứ lúc nào cũng .
Nực thay – vào năm mà tôi tin tưởng nhất, lại đổi mật khẩu, mà tôi không hề hay biết.
Càng nực hơn…
Ngày mai là đám cưới của tôi và Chu Dương – ngày mà cả hai đã mong đợi từ lâu.
Cách đó không xa, chiếc váy cưới và bộ vest do chúng tôi cùng nhau chọn vẫn đang treo ở đó.
Chỉ mới giây trước, còn căng thẳng xác nhận đi xác nhận lại từng chi tiết của hôn lễ ngày mai.
Tôi không muốn tin.
Nhưng trong lòng vẫn có một giọng rõ ràng không ngừng vang lên: 【Chu Dương… đã phản bội rồi.】
Tôi co mình lại trong góc ghế sofa.
Tay run đến mức suýt không cầm nổi điện thoại.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Chu Dương bước ra.
Thấy tôi, vô thức cất giọng dịu dàng cưng chiều: “Tô Tô, sao em chưa ngủ ?
“Em chẳng phải , ngày mai muốn dâu xinh đẹp nhất sao…”
Anh đứng trước mặt tôi.
Nhưng khi thấy thứ tôi đang cầm trên tay – lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn nơi cổ họng.
Anh đứng rất gần tôi. Gần đến mức tôi có thể thấy đồng tử co rút đột ngột của , cùng với tia hoảng loạn lướt qua đáy mắt.
Tôi chằm chằm vào gương mặt đã tái nhợt đi của , đưa điện thoại ra: “Anh đổi mật khẩu điện thoại từ khi nào ?”
2
Khóe môi gượng gạo nhếch lên một nụ gượng gạo. Anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhận lấy chiếc điện thoại.
Ngón tay dừng lại một giây trên màn hình, rồi lập tức nhập mật khẩu một cách thành thạo, mở khóa.
“Chiếc cũ hỏng rồi mà, đúng không?” “Mật khẩu điện thoại mới là do nhân viên cửa hàng cài tạm, dạo này bận quá, vẫn chưa kịp đổi lại.”
Sau khi mở khóa, Anh lại đưa điện thoại trả lại cho tôi: “Muốn xem gì thì xem đi.”
Thái độ đầy chắc chắn và bình thản của khiến tôi thoáng hoang mang. Có lẽ… quá tin rằng tôi sẽ không kiểm tra. Bởi , đúng vào lúc tôi giơ tay ra, lại theo phản xạ rụt tay về một chút.
Tôi cụp mắt xuống, giả vờ như không thấy gì. Đương nhiên nhận lấy điện thoại.
Trong lúc ngón tay trượt lên trượt xuống trên màn hình, tôi vẫn có thể bình thản tìm lý do:
“Điện thoại em hết pin rồi, chợt nhớ có chuyện cần gọi cho mẹ, nên dùng tạm máy .”
Danh bạ của trống trơn. Lịch sử chat trên WeChat cũng dọn sạch sẽ.
Mọi thứ đều không để lại một kẽ hở nào.
Nhưng ánh mắt lảng tránh, cùng yết hầu cứ không ngừng trượt lên trượt xuống của …
vẫn khiến lòng tôi nguội lạnh từng chút một.
Tôi bỗng dưng mất đi hứng thú đào sâu.
Trả điện thoại lại cho : “Thôi, cũng không có gì gấp lắm. Mai gặp rồi hỏi cũng .”
Nghe tôi , rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cười khẽ: “Anh còn tưởng vợ sắp cưới bị lo lắng trước ngày cưới, muốn kiểm tra cơ đấy.”
Tôi ngẩng lên, chăm : “Nếu thật sự em muốn kiểm tra, có sợ không?”
Anh ngẩn ra vài giây, bước tới hai bước. Quỳ một gối xuống trước mặt tôi, trên mặt là vẻ chân thành và kiên định mà tôi chưa từng thấy bao giờ:
“Đương nhiên là không. Bao nhiêu năm qua chúng ta mới có thể đến với nhau, sao dám điều gì có lỗi với em.”
“Hồi đó khi mới bên em, đã thề rồi — nếu Chu Dương điều gì có lỗi với Khinh Tô, thì cứ để mãi mãi mất đi Khinh Tô.”
“Khinh Tô, em cũng biết mà… nếu mất em, thì sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Tôi gương mặt quen thuộc mà bây giờ lại thấy xa lạ ấy. Trong lòng không ngừng chất vấn chính mình.
【Phải rồi, sao dám chứ?】
【Anh là Chu Dương mà, người đã tôi suốt 8 năm trời… Làm sao có thể lừa dối, phản bội tôi chứ?】
Tôi cũng muốn tự lừa dối bản thân thêm chút nữa.
Nhưng… Thông báo chi tiêu 3.000 tệ ở tiệm tóc, vẫn còn nằm đó trong tin nhắn điện thoại tôi.
Bạn thấy sao?