“Y Y!”
Một tiếng “bốp” vang lên, phía sau đầu tôi đập mạnh vào tường. Tôi ngã ngồi xuống đất, đau đớn còn mạnh hơn ở đầu là cơn đau nhói ở bụng. Và dòng máu đỏ đang từ từ chảy ra bên dưới.
Khi thấy vũng máu, đồng tử của Châu Ngôn co lại. Anh gần như hoảng loạn ngồi xuống bên cạnh, muốn đỡ tôi dậy:
“Y Y, đừng nghe ta nhảm, không hề quen biết ta—”
Đến lúc này mà vẫn còn dối vẫn cố giấu tôi.
Tôi nhắm mắt lại, khi mở miệng, giọng run rẩy:
“Châu Ngôn, ngày xảy ra tai nạn, đến bệnh viện đón ta, em đã ngồi trong chiếc xe bên cạnh, thấy hết mọi chuyện.”
Châu Ngôn ngây người tôi. Hơi thở của trở nên gấp gáp, ánh mắt tôi dần dần nhuốm đầy nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.
“…Y Y.”
“Vậy nên em đã biết về sự tồn tại của ấy từ lâu, biết về mối quan hệ giữa hai người, Du Nhiễm—đúng không?”
Tôi chống tay vào tường, lảo đảo đứng lên. Máu chảy dọc theo chân tôi, lan ra thành một vũng đỏ chói mắt. Châu Ngôn muốn đỡ tôi, tôi lập tức hất tay ra. Tôi ngước mắt, thẳng vào Du Nhiễm.
“Thật không may, đã đẩy tôi khiến tôi sảy thai, việc này đã cấu thành tội cố ý thương tích—hệ thống camera trong hành lang bệnh viện chắc chắn đã ghi lại toàn bộ, Du Nhiễm, chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
14
Trong phòng bệnh, sau khi cảnh sát đế, biểu cảm kiêu ngạo và thách thức trên gương mặt của Du Nhiễm biến mất trong tích tắc. Cô ta hoảng loạn, lặp đi lặp lại lời giải thích với cảnh sát:
“Tôi không cố ý, tôi cũng không biết ấy đang mang thai… Bạn trai tôi ở ngay bên cạnh, ấy có thể chứng cho tôi—”
“Du tiểu thư, tôi cần nhắc nhở rằng, trước khi ly hôn, Châu Ngôn trước hết là chồng tôi, sau đó mới là cái gọi là trai mà .”
Tôi bình tĩnh lên tiếng, “Việc có biết tôi đang mang thai hay không không ảnh hưởng đến tổn thương mà đã ra cho tôi.”
“Trong hành lang bệnh viện ngoài camera giám sát còn có nhân chứng.”
Tôi dừng lại một chút, rồi sang cảnh sát,
“Tôi muốn kiện ta.”
“…Y Y.”
Khi tôi xong, Châu Ngôn đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng,
“Em đừng , không?”
Tôi ta:
“Anh nghĩ tôi sao, Châu Ngôn? Anh là chồng tôi, đối với một người phụ nữ đã cố đẩy tôi khiến tôi bị sảy thai, nghĩ cách xử lý của tôi hiện tại có gì sai sao?”
Anh không thể phản bác, chỉ có thể khó khăn mở miệng:
“Nhiễm Nhiễm… Du Nhiễm còn trẻ, vẫn đang đi học, nếu em thật sự kiện ấy, sẽ hủy hoại tương lai của ấy.”
“Anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của , Y Y, vì đã cứu em hôm đó—”
Tôi cúi đầu.
Trái tim tôi, tưởng chừng đã nguội lạnh, vẫn còn biết đau. Châu Ngôn, người sẵn sàng hy sinh mạng sống để cứu tôi khi nguy hiểm ập đến. Nhưng cũng có thể dùng điều đó điều kiện để thương lượng, xin tôi tha thứ cho người của .
Ánh sáng trắng nhợt nhạt trong phòng bệnh chiếu xuống, gương mặt trẻ trung, điển trai của hiện rõ. Tôi ngẩng đầu lên, chăm quan sát Châu Ngôn, như thể lần đầu tiên tôi thật sự nhận ra .
“Tôi có thể không kiện, vì là người có lỗi trong hôn nhân, phải nhượng bộ trong việc phân chia tài sản. Điều này không có vấn đề gì chứ, Châu Ngôn?”
Anh đột nhiên sững lại, mãi lâu sau mới tìm lại giọng của mình.
“Ý em là gì, Y Y?”
Tôi , chậm rãi , cuối cùng cũng có thể ra những lời mà đêm hôm đó trước trận đất tôi chưa kịp .
“Châu Ngôn, chúng ta ly hôn đi.”
15
Sắc mặt của Châu Ngôn dần trở nên trắng bệch. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy trong mắt có chút lấp lánh, như thể sắp khóc.
“Y Y, không muốn ly hôn với em.”
Anh không đầu không đuôi, “Anh vẫn còn em, vẫn em…”
Nói đến đây, thấy tôi ngồi trên giường bệnh với gương mặt tái nhợt, bỗng nhiên không tiếp nữa. Tôi nghĩ rằng cũng đã nhớ lại.
Vì thiếu thốn từ thuở nhỏ, chúng tôi luôn mong muốn có một đứa con. Chỉ cần một đứa, và chúng tôi sẽ dành cho nó thương vô điều kiện, tốt đẹp nhất trên đời.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi đã mang thai một lần. Lúc đó, công ty của Châu Ngôn gặp vấn đề, bị người ta cố khó khăn. Anh đã chạy đôn chạy đáo nhờ vả, đều bị từ chối.
Tôi đã mở rộng các mối quan hệ từ công việc của mình, cuối cùng tìm một người có thể giúp đỡ. Để thể hiện thành ý, tôi đã uống hết một chai rượu trắng trước mặt người đó. Người đó cuối cùng cũng đồng ý ra tay giúp đỡ. Nhưng đứa con của chúng tôi không còn nữa.
Tôi đưa đến bệnh viện, rửa ruột rồi nạo thai. Khi tỉnh dậy trong phòng bệnh, Châu Ngôn ôm tôi, khóc như một đứa trẻ:
“Y Y, sẽ không bao giờ để em phải chịu ủy khuất nữa.”
“Có con hay không không quan trọng, chỉ cần em, cả đời này chỉ cần một mình em.”
Tôi thật sự đã tin điều đó là sự thật. Nhưng cuối cùng, là người đã thất hứa.
Thoát ra khỏi dòng ký ức, ánh mắt tôi lướt qua Châu Ngôn đang tuyệt vọng trước mắt, cuối cùng thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
“Anh đã ngoại , đã thay lòng, thì đừng giả vờ đạo đức nữa.”
“Châu Ngôn, chúng ta đều là người lớn, chuyện không muốn ly hôn, chẳng qua là không muốn mất nhiều tài sản mà thôi.”
Tôi nhắm mắt lại,
“Em sẽ không ép , hãy tự suy nghĩ cho kỹ.”
Bạn thấy sao?