1
Tôi mục tiêu trên bản đồ ngày càng gần hơn.
Còn mười lăm phút nữa là đến.
Cái chỗ ch,et tiệt này, hẻo lánh thế, nếu không phải vì muốn kiếm thêm mấy chục tệ, thì một thằng đàn ông bản địa như tôi, trời tối thế này cũng chẳng dám mò tới.
Vậy mà con bé đó lại bảo là đi phỏng vấn.
Trên mặt đầy vẻ háo hức không giấu nổi, xen lẫn hồi hộp rõ mồn một.
Giọng nó gọi điện thoại, nặng đặc giọng địa phương, dù cố gắng tiếng phổ thông vẫn cà lăm liên tục.
Tôi cứ lo lắng nó qua gương chiếu hậu.
Con bé trông cũng xinh xắn, gầy gò bé nhỏ.
Mặc bộ sơ mi trắng, váy đen ngắn trông không hợp với độ tuổi, bên ngoài khoác thêm cái áo ấm cũ kỹ.
Chắc là bắt chước mấy clip trên mạng, cố tạo dáng vẻ phụ nữ công sở chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Nhưng vừa đã biết là hàng chợ đêm hoặc Taobao, tổng giá trị chắc chưa đến trăm tệ.
Ôm khư khư cái túi vải to sụ trong lòng.
Mặt còn non nớt, đeo cặp kính gọng to, tóc cột cao thành đuôi ngựa.
Cả đường đi cứ liên tục gọi điện.
Nào là gọi cho trai, gọi cho mẹ, rồi cả vị “lãnh đạo cấp cao” gì đó mà ta là giúp mình có cơ hội phỏng vấn.
Tôi không chen nổi vào lấy một câu.
Trong lòng thầm rủa: con thời nay dễ bị lừa thật đấy.
Đêm ba mươi Tết mà đi xe dù tới nơi khỉ ho cò gáy để phỏng vấn, mà không hề nghi ngờ gì?
Mà lạ là nghe giọng điệu ta gọi điện…
Người nhà, trai đều không thấy có gì bất thường.
Còn mừng cho ta vì có cơ hội việc tốt thế kia.
Họ có biết hình việc bây giờ khốn khó cỡ nào không?
Một tháng sáu vạn, đãi ngộ đầy đủ, ăn ở lo hết.
Heh, tôi tốt nghiệp hẳn 211, năm nay còn bị cắt lương 40%.
Để trả nợ nhà, kiếm thêm tiền sữa cho con, ban ngày đi , ban đêm lái xe dù.
Tết đến vẫn phải lăn ra kiếm ăn, mệt bở hơi tai gộp lại cũng chỉ hơn một vạn rưỡi một tháng.
Thế tôi là cái gì?
Cái công ty phỏng vấn đó, nếu không phải hố lừa đảo, thì tên tôi “Trương Đại Lâm viết ngược lại!
Tôi nghe mà tức.
Tôi từng gặp người ngu, kiểu ng,u như con bé này với cả gia đình nó thì thật sự hiếm.
Tôi nhẹ nhàng đạp phanh, giảm dần tốc độ từ 60 xuống 40km/h.
Cố kéo dài thời gian đến nơi.
Cuối cùng khi ta tắt cuộc gọi thứ hai đầy giọng quê với trai, tôi sợ ta lại gọi tiếp, vội chen vào.
Còn cố lựa lời mà :
“Em à, đêm giao thừa đi phỏng vấn gì chứ? Người ta đang l,ừa em đấy!”
2
Cô ta liếc tôi đầy cảnh giác.
Rồi lầm bầm chẳng lịch sự gì:
“Anh nghe thì thôi, đừng có mơ mộng. Tụi em là mấy dự án tuyệt mật cấp quốc gia, không phải ai cũng tuyển đâu!”
???
M* nó, tôi nghe xong mà tức đến bật .
Liếc qua gương chiếu hậu ta một cái, rồi thở dài bật xi-nhan, tấp xe vào lề.
Cô rõ ràng không ngờ tôi lại dừng xe đột ngột như .
Ôm chặt cái túi vải trong tay.
“Anh… gì thế? Sao lại dừng xe?!”
Tôi sợ ta hiểu nhầm, vội vàng giải thích:
“Em , đừng sợ, không phải người xấu. Anh dừng xe là muốn chuyện nghiêm túc với em. Cái buổi phỏng vấn này, em không đi!
“Rõ ràng là công ty l,ừa đ/ảo! Nửa đêm nửa hôm, sợ em vào mà ra không .
“Em không đọc báo à? Xã hội giờ đáng sợ lắm, đa cấp, l,ừa đ/ảo, m,ổ lấy n,ội t/ạ/ng, b,uôn b,án ng,ười… đề phòng không xuể.
“Nghe giọng em không phải người bản địa, khu này tuy gọi là khu mới phát triển, mấy năm trước còn là đất làng, chẳng có người, càng không có công ty gì hết.
“Em còn nhỏ thế, không thể trơ mắt em lao vào hang sói .
“Thế này đi, việc tốt cho trọn. Em đừng đi nữa, chở em quay lại thành phố, không lấy tiền, chưa?”
Cô ta sắp khóc rồi.
Cầm điện thoại lên bấm gọi.
Tôi tưởng ta gọi cảnh sát, tim lập tức căng thẳng.
Dù gì tôi cũng đang chạy xe dù, Tết này còn đang bị kiểm tra gắt.
Ai dè, ta lại gọi cho trai.
“Alo! Lại sao nữa đây!”
Điện thoại vừa bắt máy, tôi thở phào.
Nhưng lập tức vỡ òa khóc nức nở, bật loa ngoài.
“Bảo bối, tài xế gọi xe của em chưa tới nơi đã dừng xe giữa đường, ta không định cư,ớp của cư,ớp sắc đó chứ?!”
Cô ta ôm ng,ực.
“Bảo bối, mau cứu em!!”
……
Tôi chưa bao giờ thấy cạn lời đến thế.
Tôi còn đang định giải thích thì bên kia điện thoại vang lên tiếng chửi giận dữ:
“M,ẹ k/iếp!! Thằng chạy xe dù kia, m,ày dám vào t,ao thử xem! Không biết t,ao là A Cường hả!
“M,ày tin t/ao kéo em tới ch,é/m ch,e/t mày không!”
Nói bằng giọng vùng phía nam, tôi vẫn hiểu.
Đây là kiểu gì , đám thanh niên n,ão ngắn đương cũng n,ão ngắn.
Tôi nhịn không nổi nữa, cơn giận bốc thẳng lên đầu.
“Thằng kia m/ày ch,ửi ai đấy? M,ày biết chuyện gì không?
“Nếu t/ao là người xấu, m/ày còn ngồi đó gọi điện à? T/ao đang cứu người đấy, biết không?
“Bạn m/ày bị l,ừa rồi đấy, mày biết không?!”
Cô khóc to hơn.
“Hu hu hu, bảo bối, ta nghe bí mật công ty em! Còn công ty em là l,ừa đ/ảo!”
Giọng bên kia rõ ràng mất kiên nhẫn, đầy bực bội.
“M,ày không có não à? Dì t/ao dặn không bừa bên ngoài mà!”
Rồi chuyển giọng lại chửi tôi càng thậm tệ:
“Thằng chạy xe dù, đừng tưởng t/ao không biết mày đang nghĩ gì. Nói tụi t/ao bị l,ừa? Bị l,ừa tụi t/ao cũng cam lòng, liên quan gì m* m/ày!
“Đưa người tới nơi, cầm tiền rồi c,út! Đừng xen vào chuyện người khác!”
M* thật, đúng là lòng tốt bị xem như ph,ân ngựa.
Được thôi, tự đi tìm ch,e/t đúng không?
Vậy thì để t/ao đưa tụi m,ày tới chỗ ch,et!
Có chuyện gì xảy ra thì đừng trách t/ao!
3
Tôi đạp mạnh chân ga, xe “gầm gừ” tăng tốc lên gần 80 km/h.
Dọc đường, đèn đường và camera thưa dần, tiếng pháo hoa cũng xa dần.
Cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tôi vẫn tiếp tục tăng tốc.
Trong đầu chỉ mong nhanh chóng tống khứ ta rồi về nhà.
Hôm nay là đêm Giao thừa, vợ và con chắc đang chờ tôi về đón giao thừa.
Còn Tiểu Kiệt – thằng em trai vừa tốt nghiệp đại học, vẫn đang khổ sở tìm việc.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi tuy còn giữ công việc.
Nhưng năm rồi, công ty cắt giảm lương hàng loạt, thời buổi khó khăn, tôi không dám từ chức.
Chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Lương lĩnh về, trả tiền nhà, rồi xoay sở chi tiêu hằng ngày đã thấy mệt bở hơi tai.
Cuộc sống vốn từng đơn giản hai điểm đi – về, giờ thì rối tung.
Nhưng tôi là đàn ông, không chống thì biết gì?
May mà trong nhà còn có cái xe, tôi mới tranh thủ sau giờ và cuối tuần chạy thêm kiếm chút đỉnh.
Về sau, vì app trích phần trăm quá đáng, tôi dứt khoát tắt ứng dụng, chuyển sang chạy xe dù.
Nghĩ tới vợ con và thằng em đang trông đợi mình, lòng tôi như lửa đốt.
Vốn dĩ đã định quay xe về, ai ngờ gặp phải con bé đang cuống cuồng đòi đi phỏng vấn.
Nghe bảo là “cuốc lớn” – tận ba mươi hai cây số.
Tôi một trăm tệ, nó cũng gật đầu cái rụp. Suốt đường không ngừng gọi điện.
Giữa đêm khuya, đoạn đường này đừng là xe hay người, đến cả tiếng chim cũng không có.
Mười lăm phút cuối, tôi phóng như điên, chưa tới năm phút đã tới gần nơi.
Trong năm phút đó, con bé thấy tôi im lặng không gì.
Nó cúp điện thoại, cúi đầu bấm bấm soạn gì đó rất nhanh.
Không biết có phải lương tâm trỗi dậy hay không, nó chủ lên tiếng:
“Xin lỗi nha, tài xế. Vừa rồi em vội quá, dù sao thì cũng chạy xe dù, em hơi sợ.
“Bạn trai em nóng tính, chuyện khó nghe, đừng để tâm nha.”
Tôi chẳng buồn đáp, cứ đạp ga, chỉ mong sớm đưa nó tới nơi, lấy tiền rồi chuồn.
Lời hay khó khuyên kẻ tìm chết!
Bản đồ báo đã gần đến nơi.
Tôi do dự, tấp xe vào lề đường.
Xung quanh tối như mực, đèn pha chiếu xa cũng chỉ thấy toàn là đất hoang.
Đen đặc, mênh mông không thấy điểm dừng, như một cái miệng sâu trong đêm đen đang há ra nuốt chửng mọi thứ.
Chỉ có một căn nhà thấp thoáng xa xa đang phát ánh sáng lờ mờ.
Không gian tĩnh mịch đến rợn người.
Chỉ còn tiếng cơ xe “rè rè” trong đêm tối.
Nói thật lòng, tôi không dám lái tiếp nữa.
4
“Anh tài xế ơi, còn chưa tới mà, sao lại dừng nữa?”
Tôi liếc gương chiếu hậu con bé.
Chỉ vào bản đồ.
“Còn đúng trăm mét nữa. Nếu em nhất quyết muốn tới, thì tự đi bộ nốt đi. Tôi không chở tiếp đâu.”
Con bé không vừa, hậm hực cãi lại.
Mím môi, chua chát :
“Anh chưa đưa em tới nơi hẹn, em xuống gì? Không chở em tới nơi, em không trả tiền đâu!”
Mẹ nó!
Tôi không nhịn nữa, giọng đã pha lẫn tức giận.
“Em đang dọa ai đấy? Tôi lái xe cả tiếng, em không trả là không trả à? Lắm nhất tôi bớt cho chút! Nói một trăm, giờ em đưa chín mươi cũng !”
Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ tối om.
“Thấy chưa, con đường kia, cỏ hai bên mọc còn cao hơn cả mộ. Em em đi phỏng vấn ở đấy? Tôi không ngu như em đâu.
“Vợ con tôi còn đang đợi ở nhà, tôi quý mạng tôi lắm.
“Chọn đi: một là tôi đưa em quay về thành phố, hai là em đưa tôi chín mươi, tự đi tiếp. Tôi cho em đúng một phút suy nghĩ!”
Con bé có lẽ thấy tôi thực sự nổi giận, giọng nó dịu hẳn xuống.
“Anh tài xế, em không có ý dọa đâu. Chỉ là người ngoài không hiểu thế nào là dự án bí mật quốc gia. Em ví dụ cho hiểu nha, như kiểu Alibaba, Didi ấy, chỉ những người tham gia đầu tiên mới có thể phát tài.
“Anh kìa, chỗ có đèn kia là công ty em đến phỏng vấn. Vì là tuyệt mật, địa chỉ công ty tất nhiên phải bí mật, không thì kiếm tiền kiểu gì?
Bạn thấy sao?