Hai người bảo vệ chạy vội tới, vừa thấy Vân Tình, lập tức cúi rạp người:
“Chào mẹ của Tần Ngữ, chị cần chỉ đạo gì ạ?”
Đồng tử tôi co rút lại.
Mẹ của Tần Ngữ?
Cô ta là mẹ của Tần Ngữ— tôi là ai?
Vân Tình ngẩng cao đầu, giọng đầy kẻ cả:
“Người phụ nữ này lén lút lảng vảng trước cổng trường, tôi nghi ta là kẻ buôn người.”
Bảo vệ quay sang tôi, thái độ lập tức thay đổi hoàn toàn:
“Thưa , mời rời khỏi đây ngay, đừng khó chúng tôi.”
Tôi đứng im lặng họ, không hề nhúc nhích.
“Gì ?” – Vân Tình nhếch môi , vừa chơi với lọn tóc vừa lạnh giọng – “Chẳng lẽ định mình là phụ huynh học sinh?”
Cô ta bỗng bật :
“Trường này là trường quý tộc top đầu thành phố, có phụ huynh nào ăn mặc rẻ tiền như không?”
Bảo vệ lập tức nịnh hót:
“Đúng ! Phụ huynh ở đây toàn đi xe sang đưa đón. Ai cũng có thân phận. Không phải ai cũng bén mảng tới đâu!”
Vừa vừa định đuổi tôi đi.
“Dừng tay!” – Tôi quát lên, thẳng về phía Chu Lương cùng hai người còn lại – “Các định cứ đứng thế này à?”
Cúc Tây quay đi tránh ánh mắt tôi.
Thành Gia thì giả vờ nghịch chìa khóa xe.
Chu Lương thậm chí còn nhạt:
“Cô , tôi khuyên nên biết điều một chút, tự trọng thì hơn.”
Trái tim tôi lạnh đi từng chút.
Cho dù bị bắt nạt này không phải con tôi, các người cũng có thể để mặc Vân Tình ngang nhiên lộng hành thế này sao?
“Trường học là nơi dạy người, các người phân biệt sang hèn kiểu gì ?” – Tôi nghiến răng, ánh mắt khóa chặt Vân Tình – “Anh bảo vệ gọi ta là mẹ của Tần Ngữ. Vậy tôi hỏi, con rốt cuộc là ai?”
Tôi chỉ vào mặc đồ Chanel, rồi chỉ sang bé đang run rẩy đứng phía sau:
“Là bé này, hay là bé kia?”
“Mẹ nuôi ơiii~” – bé Chanel nũng, níu tay áo Vân Tình – “Đừng chuyện với người phụ nữ điên đó nữa, con còn hẹn đi spa! Hôm nay con book dịch vụ chăm sóc riêng bên La Mer rồi!”
Vân Tình vỗ nhẹ tay ta đầy chiều.
Sau đó quay lại, bộ xin lỗi với tôi:
“Cô hiểu lầm rồi. Đây là con nuôi của tôi – Tần Ngữ – tiểu thư nhà họ Tần, con cưng của tổng giám đốc Mai.”
Cô ta cố ý to:
“Còn đứa kia…”
Liếc bé đang quỳ dưới đất.
“Là con ruột tôi, tên Giang Nguyệt. Từ nhỏ đã hư hỏng, chuyên ăn cắp đồ của Tiểu Ngữ.”
Tôi run lên vì giận.
Một màn tráo trắng thay đen! Một màn cướp tổ đổi con hoàn hảo!
“Ra là thế…” – Tôi lạnh, cố nén cơn giận – “Vậy cho hỏi, Tổng giám đốc Mai có biết ‘thương ’ tiểu thư nhà người ta như thế nào không?”
Vân Tình giữ nụ giả tạo:
“Tất nhiên rồi. Trước khi xuất ngoại, tổng giám đốc Mai đã dặn dò tôi phải chăm sóc Tiểu Ngữ thật tốt.”
Cô ta ôm Chanel chặt hơn, âu yếm khoe:
“Con bé rất giỏi, vừa đoạt giải quốc tế piano. Ba cha nuôi đều quý lắm.”
Cô ta còn cố khoe chiếc vòng tay đính kim cương:
“Chiếc này do tổng giám đốc Chu – cha nuôi của bé – đích thân tặng.”
À, thì ra trong điện thoại, ta “giành giải lớn” là đang nhắc tới đứa giả mạo này.
Tôi im lặng một giây.
Sau đó—
“Bốp!”
Một cái tát vang dội.
Cô bé Chanel lảo đảo, chiếc túi hàng hiệu rơi xuống đất.
“Cô gì đấy?!” – Vân Tình hét lên, lao tới.
“Chát!” – Tôi lại tát thêm một cái, tóc tai ta rối tung, kiểu tóc đắt tiền lập tức sụp đổ.
“Con ăn cắp con nuôi bắt nạt người khác— xem, có đáng bị đánh không?!”
Tôi còn chưa kịp giáng cú thứ ba thì Chu Lương đã lao đến túm lấy tay tôi.
“Đồ điên! Cô dám ra tay?!”
Vân Tình lập tức đổi vai, bật khóc nức nở:
“Anh Lương, đừng trách ấy… là em không dạy Giang Nguyệt, con bé từ nhỏ đã trộm cắp thành quen…”
“Giờ còn dám kéo người đến trường loạn… em về nhà nhất định sẽ dạy dỗ lại!”
Tôi đôi cẩu nam nữ ấy, bỗng nhạt.
“Chu Lương,” – tôi thẳng vào hắn, “sáu năm trước quỳ xuống cầu xin tôi cưới , dáng vẻ có giống bây giờ không?”
Cơ thể hắn khựng lại, ánh mắt bắt đầu hiện lên sự nghi ngờ.
“Gì ?” – tôi chậm rãi chỉnh lại tay áo, giọng dửng dưng –
“Đến tôi mà cũng không nhận ra?”
Không gian lập tức đóng băng.
Tôi nhếch môi, khí chất không khác gì năm xưa:
“Chu Lương, Cúc Tây, Thành Gia—sáu năm trước tôi giao con cho ba người chăm sóc.”
“Vậy giờ tôi nghe, con tôi sao lại biến thành… Giang Nguyệt?!”
Chương 5 – Phần 5
“Ha!” – Thành Gia bật lớn, giọng đầy giễu cợt:
“Giờ mấy kẻ lừa đảo cũng chuyên nghiệp thật đấy? Tên tuổi bọn tôi cũng điều tra rõ ràng đến cơ à?”
Cúc Tây, người nãy giờ im lặng, rút điện thoại ra chỉa thẳng vào tôi:
“Thời đại big data rồi, biết tên bọn tôi có gì khó?”
“Họ chỉ muốn đánh bóng tên tuổi thôi. Chị Doãn Uyển mất liên lạc sáu năm, chưa đầy nửa năm trước đã có tin giả lan ra khắp nơi, chị ấy xuất hiện trở lại—hoặc là chiêu trò PR, hoặc là có kẻ nhắm vào sản nghiệp dưới danh nghĩa chị ấy!”
“Đụng phải bọn tôi coi như xui xẻo!”
Vân Tình giả vờ hốt hoảng:
“Cô ta đáng sợ quá… dám bịa chuyện kiểu này…”
Tôi từng nghĩ, chỉ cần gọi đúng tên ba người họ là đủ chứng minh thân phận.
Bạn thấy sao?