“Đúng là ngu mà còn tự tin.”
Ba mẹ tôi đang du lịch xa, nghe tin tôi ly hôn liền tức tốc quay về.
Mẹ túm lấy tôi, kiểm tra từ đầu đến chân: “Có bị bắt nạt gì không con?”
Bố nghe hắn còn đòi tiền, lập tức nổi trận lôi đình: “Tao rồi mà, thằng đó không phải thứ tốt đẹp gì!”
“Mai tao gọi cho lão Trương, bảo cho nó nghỉ việc luôn!”
Tôi vội ngăn lại: “Đừng vội bố ơi, hắn chẳng phải luôn nghĩ mọi thứ là tự mình ra sao? Cho hắn rời xa nhà mình cũng mà?”
“Để hắn nhảy nhót một thời gian rồi đạp hắn xuống địa ngục chẳng phải còn sướng hơn à?”
Ba mẹ tôi nhau, mắt tròn mắt dẹt: “Con tỉnh não vì rồi sao?”
“Thuốc gì chữa đó?”
Tôi nhớ lại quãng thời gian bị đương mờ mắt, vì muốn lấy Vương Sách mà suốt ngày cãi lộn với ba mẹ, lòng cũng hơi thẹn:
“Lúc đó đúng là đầu óc con ngu thật, như bị ma quỷ ám.”
“Về sau nhất định nghe lời bố mẹ.”
Bố tôi khẽ ho một tiếng: “Nếu đã , bố có một cầu hơi… tế nhị.”
“Con có thể chỉ quen đàn ông, chứ đừng cưới không?”
“Hoặc con sang nước ngoài, mua hạt giống về cũng .”
Tôi há hốc miệng.
Cái ông già này, cũng thoáng đấy chứ?
Nhưng mà…
“Bố có biết mua tinh trùng sinh con tốn bao nhiêu tiền không ạ?”
Ông già sang mẹ tôi, thấy mẹ gật đầu xác nhận, ông lập tức vỗ ngực tự hào:
“Não đương của con đã tỉnh rồi, giờ cũng đến lúc để con biết năng lực tài chính của nhà mình rồi đó!”
9
Tôi chằm chằm vào đống sổ đỏ đỏ rực cùng hàng đống con số không đếm xuể trong tài khoản của bố.
Cả người tôi ngơ ngác đến không thể ngơ hơn nữa.
“Không phải đâu, bố… con cứ tưởng bố chỉ là người ăn buôn bán bình thường.”
“Hoá ra bố là… doanh nhân à? Thế mà lại giả nghèo nuôi con?”
Mẹ tôi vỗ một cái lên đầu tôi: “Không phải từ nhỏ con đã đương rồi sao?”
“Mẫu giáo đã dốc tiền mua Ultraman cho thằng nhóc con thích.”
“Bố mẹ là sợ con không đáng tin, nên không dám nhà có tiền.”
“Cứ nghĩ loại như con chắc hỏng rồi, bố mẹ định sinh thêm đứa nữa để nuôi lại từ đầu.”
“Nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, nên đành giấu nhẹm đi thực lực.”
Tôi : “Thôi đi mẹ, chẳng phải vì mẹ sợ đau nên mới không đẻ nữa à, đừng có đổ thừa là thương con.”
Bố tôi khan hai tiếng: “Đừng để ý tiểu tiết gì con à.”
“Chỉ là… giờ con ly hôn rồi, thật sự còn muốn tìm thêm ai nữa không?”
“Bố đây thật sự mệt mỏi với việc giả nghèo rồi.”
Mẹ tôi cũng cau mày: “Nhà ta nhiều tiền như , nếu con tìm thêm ai nữa, biết đâu hắn lại nhắm vào tài sản.”
“Vài hôm trước bố mẹ xem phim Góc khuất bí mật, đêm nào cũng mơ thấy con rể đẩy bố mẹ xuống núi.”
“Con thích ai cũng , tiêu bao nhiêu cũng xong.”
“Nhưng… đừng kết hôn nữa.”
“Giờ nhiều gã ‘phượng hoàng ăn bám’ quá rồi.”
“Con cứ đương thoải mái, bố mẹ mới yên tâm.”
Tôi nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý.
Người không có tội, mang của quý thì dễ bị nhắm tới.
Nhưng mà ra nước ngoài mua tinh trùng thì phải thụ tinh nhân tạo.
Tôi từ nhỏ đã sợ đau, sợ tiêm, thật sự không chịu nổi mấy thứ đó.
Dì út ở Quảng Đông nghe chuyện thì tủm tỉm: “Cái đó dễ thôi.”
“Dì giới thiệu cho con một cuộc hôn nhân ‘hai đầu’.”
“Vừa có con, vừa không cần đàn ông, lại còn sống hòa bình, chia sẻ tài nguyên với bên nhà chồng nữa. Thế nào?”
Mắt bố mẹ tôi sáng rực. Ủa, lại có chuyện tốt như sao?
Sau khi chọn lựa kỹ càng, tôi đi xem mắt với con trai của một gia đình đầu ngành sản xuất văn phòng phẩm.
Sau khi ký thỏa thuận, chúng tôi bắt đầu thủ tục kết hôn.
Bên nhà trai sính lễ đủ ba món vàng, không thiếu một xu.
Nhà tôi cũng không kém cạnh, hồi môn là tám lượng vàng cùng một chiếc Maserati.
Sợ rớt giá bản thân.
Đám cưới tổ chức tại Quảng Đông.
Vì tôi không muốn thụ tinh, nên chọn cách mang thai tự nhiên cùng “ông chồng thỏa thuận”.
Anh ấy là người cuồng công việc đáng tin cậy.
Vì chuyện này, ấy còn xin nghỉ nửa tháng, định đưa tôi đi Maldives hưởng tuần trăng mật để chuyên tâm “tạo người”.
Tôi chưa từng nghĩ chuyện sinh con cũng có thể thành giao dịch thương mại.
Nhưng so với thứ đầy giả dối và lừa lọc, tôi lại cảm thấy cách này hợp lý hơn.
Sau đám cưới, tôi về nhà lấy hộ chiếu.
Vừa lái xe vào sân, đã thấy bố mẹ Vương Sách đứng canh sẵn ngoài cổng.
Họ thấy bố mẹ tôi liền như chó thấy xương, vẫy đuôi lao lên.
“Thông gia, thông gia! Hai đứa trẻ nó giận dỗi, chưa hỏi ý người lớn mà đã đòi ly hôn, chuyện đó sao mà tính !”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?