Hắn dường như đã nhịn tôi lâu lắm rồi, câu hỏi đó chọc trúng tâm can hắn, hắn bật lại:
“Anh cưới em tất nhiên là vì em tốt, em có điều kiện, tính hiền lành. Nhưng mấy năm qua em gì? Không chịu giúp đỡ , lại không thể sinh con, giữ em lại gì? Hả?”
Tôi chưa từng thấy ai trơ tráo đến thế.
Tôi lạnh: “Tôi không chịu giúp đỡ ? Chức quản lý khách sạn chuỗi mà đang , là từ đâu mà có? Không phải do bố tôi sắp xếp cho chắc?”
5
“Hồi đó ba em sắp xếp cho cái công việc đó chẳng qua là để nhục mạ thôi!”
“Em tưởng không biết à? Là để rèn tính đấy!”
“Cho quen thói phục vụ người khác bên ngoài, về nhà thì ngoan ngoãn mà hầu hạ em!”
“Anh muốn ăn buôn bán, có dự án tốt như mà ba em lại không chịu bỏ vốn!”
“Còn là thật lòng muốn giúp ? Nực !”
Tôi bị cái sự trơ trẽn của hắn cho choáng váng: “Anh muốn ăn, thì sao lại bắt nhà tôi bỏ tiền?”
“Bấy nhiêu năm nay dỗ dành em, chiều chuộng em, vì cái gì? Nhà đâu có thiếu tổ tiên? Nhà em thì không có con trai!”
“Không đầu tư cho , thì đầu tư cho ai?”
Tôi tức đến bật : “Nếu thì tôi cũng chưa có con trai, giờ quỳ xuống gọi tôi một tiếng mẹ đi, tôi đầu tư cho ngay!”
Vương Sách tức đến run người: “Lưu Lộ! Cô đúng là không biết điều! Cô không hiểu cái đạo lý ‘hiền thê giúp chồng lập chí tang bồng, chồng trả nghìn vàng báo đáp hiền thê’ à?!”
Tôi thật sự hết nổi: “Bố mẹ nâng đỡ hai mươi năm còn không đẩy nổi cái cục bùn đó lên tường. Tôi mà giúp lập chí gì chứ, thôi thì tôi dắt đi khám thần kinh còn hơn!”
Về khoản khẩu nghiệp, mười tên Vương Sách cũng đấu không lại tôi, hắn giận đến mức tái mặt.
Còn tôi càng mắng càng hăng: “Còn dám có dự án tốt nữa kìa! Anh biết kinh doanh không?
Biết trốn thuế không? Uống vài chén rượu là coi người ta là em, rồi tự phong mình là thương nhân thành đạt?”
“Các người ngoài việc kéo khóa quần nhanh như chớp, hễ thấy đàn bà là trượt xuống, thì đã từng ăn thành công cái khỉ gì chưa?”
Vương Sách mặt xanh mét vì tức.
Bố chồng thấy con trai bị lép vế, liền ho khan một tiếng:
“Cãi vã thế là đủ rồi! Tôi cũng ra rồi, nếu hai đứa đã có hiềm khích, thì thôi ly hôn cho xong.”
“Cô cũng lỡ dở thanh xuân của con trai tôi ba năm, chúng tôi không cần gì nhiều.”
“Cô trả lại sính lễ, chia đôi hồi môn, đôi bên vui vẻ, sau còn có thể chào nhau một tiếng.”
Tôi thật sự không thể nhịn nữa: “Thanh xuân của con trai ông quý giá đến thế sao?”
“Sính lễ tám vạn tám thì đòi lại, hồi môn hai mươi tám vạn còn muốn chia một nửa, các người không sợ chết vì tham à?”
Bố chồng dù sao cũng là đàn ông, bị tôi vạch trần ý đồ bẩn thỉu thì cũng khựng lại một chút.
Nhưng bà mẹ chồng thì không dễ gì ngừng lại, bà xông tới, không chịu buông tha:
“Nếu không vì lỡ dở ba năm của con tôi, giờ tôi đã có hai đứa cháu để bế rồi!”
“Bà thôi đi! Chỉ cần con trai bà chưa từng người phụ nữ nào có bầu, thì khả năng ta không sinh vẫn còn nguyên.”
“Dù ta có lấy ai khác cũng chưa chắc sinh cháu cho bà bế . Liên quan gì tới tôi?”
“Tôi mặc kệ! Con tôi hầu hạ từng ấy năm, giờ chia tay rồi thì phải trả tiền!”
Tôi lạnh: “Dù bà không hiểu pháp luật, thì cũng nên biết liêm sỉ chút chứ.”
“Con trai bà lấy vợ ba năm muốn lừa hơn hai chục vạn, còn mắc hơn cả trai bao.”
Bà mẹ chồng bị tôi mắng cho không nổi lời, chỉ biết ngực than trời: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!”
Nói xong bà kéo cửa lao ra hành lang gào khóc ăn vạ:
“Nhà họ Vương chúng tôi đúng là số khổ, sao lại rước về một con gia chi tử thế này?!”
“Có ai phân xử đi! Một đứa con đàn bà không biết đẻ, chiếm chỗ mà không gì , còn có vương pháp không?! Tôi không muốn sống nữa!”
6
Tôi biết, bà ta đang cố dồn tôi đến chỗ phải nhún nhường.
Hàng xóm xung quanh bị tiếng bà ta gào thét thu hút, bắt đầu kéo tới xem.
Chỉ cần tôi còn một chút sĩ diện, muốn yên chuyện, thì phải kéo bà ta vào nhà, mặc kệ bà ta cắn vào cổ mà hút máu.
Chỉ tiếc, cái “bí mật” mà bà ta tưởng có thể uy hiếp tôi, thật ra chẳng có giá trị gì.
Còn những lời tôi sắp ra — nhất định phải có nhiều người nghe mới đáng giá.
Thấy không khí đã lên đến cao trào, tôi lớn tiếng :
“Bác này, con và con trai bác sắp ly hôn rồi. Bác muốn con trả lại sính lễ, còn đòi chia một nửa hồi môn, chuyện đó con không đồng ý.”
“Nhưng cầu của con, bác vẫn chưa trả lời mà.”
Một câu đó lập tức khiến mẹ chồng nghẹn họng, nước mắt nước mũi lập tức đông cứng.
Bà ta tôi đầy cảnh giác, như thể sợ tôi giở chiêu trò gì đó.
Tôi mà chịu bỏ lỡ cơ hội vàng thế này sao?
Tôi tươi rói, hướng về phía các bác hàng xóm xung quanh mà hô to:
“Căn nhà này, con muốn chia một nửa!”
Vương Sách lập tức nhào tới kéo tay tôi:
“Nhà này thì có gì mà chia? Tiền cọc là nhà trả toàn bộ, sau kết hôn cũng là người trả góp hàng tháng. Em có đóng đồng nào đâu!”
Tôi mở lịch sử chi tiêu trên WeChat, vừa vừa :
“Lương của mỗi tháng chỉ có 4.000, trong khi tiền trả góp nhà đã lên tới 3.800. Mọi chi tiêu sinh hoạt trong nhà đều do tiền lương của tôi chi trả, thì tôi đương nhiên có quyền lấy một nửa.”
“Chi phí sinh hoạt là chuyện khác! Căn nhà này em không bỏ ra một đồng, giấy tờ nhà lại đứng tên . Em dựa vào đâu mà đòi chia?”
Bạn thấy sao?