Bí Mật Cuộc Chơi [...] – Chương 5

Nghĩ đến Phù Đình, trong đầu tôi chỉ còn đúng một câu:

Sắc đẹp người!

Tôi vội vàng gọi điện cho cậu ấy.

“Đ m… lão tử đang ở châu Phi đây này!!”**

Bên kia điện thoại, Phù Đình chửi Cố Trình không chừa một câu nào.

Tên đầu sỏ chuyện lại đúng lúc bưng ly sữa bước vào:

“Tỉnh rồi à? Có mệt không?”

Cố Trình thừa cơ muốn hôn tôi, tôi liền giữ chặt cằm lại.

“Cố Trình, đem họ tôi đi đâu rồi?”

Cố Trình chột dạ sờ mũi, gượng :

“Chuyện đó… cũng mới tra ra sáng nay… rằng cậu ấy là họ em.”

“Yên tâm, chỉ đưa cậu ấy… ra nước ngoài du lịch nghỉ dưỡng một chút thôi mà.”

Đầu dây bên kia, giọng Phù Đình gào lên như heo bị chọc tiết:

“Du lịch cái đầu !!”

“Anh của em vừa tỉnh dậy thì phát hiện căn cước, hộ chiếu đều biến mất, đệch mợ, hắn còn sắp xếp tận ba mặc mát mẻ vô cùng để ‘chăm sóc’ đây này!!”

“Anh đây là thuần 0 đấy! Đệch mợ! La Duệ, bảo hắn cứ chờ đấy!”

“Sau này hắn mà dám đến ra mắt phụ huynh, là người đầu tiên phản đối!”

Cố Trình… hoảng thấy rõ bằng mắt thường.

Tôi ném điện thoại cho :

“Ai họa thì tự đi mà giải quyết.”

Anh tôi là thuần 0, mà đã “mean” thì đúng là mean tới tận tủy.

Chửi rủa suốt nửa tiếng đồng hồ.

Cho đến khi Cố Trình cam kết sẽ lập tức cử máy bay riêng đón cậu ấy về,

mà cơ trưởng còn là một top chính hiệu, siêu cường cấp S.

Phù Đình mới chịu nhượng bộ, đảm bảo rằng—

sẽ không hé lộ chuyện này với bố mẹ tôi.

Cúp máy xong, tôi tò mò hỏi:

“Anh quen cái cơ trưởng siêu top đó ở đâu ?”

Cố Trình đáp:

Anh tra ra trai thời cấp ba của Phù Đình, giờ là cơ trưởng trẻ nhất của Hàng không miền Nam.

Tôi khẽ “ồ” một tiếng:

“Anh tính để họ… cũ nối lại?”

Cố Trình lập tức nhíu mày.

Lật người đè tôi xuống, cúi đầu cắn mạnh lên xương quai xanh.

“Từ nay về sau, cấm nhắc cái từ đó trước mặt !”

Ồ…

Anh ấy đúng là đã PTSD với cái cụm “ cũ nối lại” rồi.

Tôi sờ sờ dấu răng trên người, cùng với những vết hôn đậm nhạt rải rác khắp thân thể.

Trong lòng thầm rủa một câu:

Cố Trình đúng là càng ngày càng giống cún rồi.

19

Bạn thân tôi nghe tin tôi và Cố Trình lành,

liền đuổi theo tôi hỏi tới tấp nguyên nhân.

Tôi giấu mãi không nổi, đành sơ qua chuyện mình có thể thấy bình luận.

“Thế còn tớ thì sao? Tớ là nhân vật gì?”

Cô ấy phấn khích hỏi.

Tôi nhún vai:

“Bạn thân của nữ phụ độc ác.”

“Sau khi nhà tớ sản, cậu còn định kéo tớ một ván, rồi bị Cố Trình liên lụy luôn.”

“Ba cậu vì sợ nhà họ Cố, ép cậu gả cho một ông già 50 tuổi.”

“Đệch! Cái tên cẩu đàn ông đó!”

Bạn tôi chỉ lên trời thề:

“Hôn lễ hôm đó, Cố Trình chết chắc!”

Vì uống chút rượu.

Sau khi về nhà, cảm giác tủi thân lại ập đến.

Cố Trình đưa tôi ly nước mật ong, dịu dàng dỗ dành tôi đi tắm, rồi đi ngủ.

Tôi bất ngờ đẩy ra:

“Luận văn của em còn chưa viết xong! Em không thể ngủ!”

“Lần này em phải nghĩ ra mười điểm đổi mới, đừng hòng báo cáo em đạo văn, cái tên khốn kiếp này! Em không muốn đi tiếp rượu đâu, hu hu!”

Nước mắt tôi trào ra, khiến Cố Trình đứng hình.

Anh luống cuống liên tục lau nước mắt cho tôi:

“Đừng khóc nữa… ai dám bắt em đi tiếp rượu, hắn cho em nhé?”

Tôi nghẹn ngào hỏi:

“Nếu người đó… là thì sao?”

Cố Trình chớp mắt, nghiêm túc đến mức khiến tim tôi siết lại:

“Vậy thì sẽ tự chính mình.”

Tắm xong, Cố Trình bảo có một món quà muốn tặng tôi.

Ban đầu định đợi tôi tỉnh táo hơn một chút mới lấy ra.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy… có lẽ bây giờ là lúc thích hợp hơn.

Tôi ngồi trên mép giường.

Cố Trình nửa quỳ dưới đất, cầm tay tôi, cùng nhau tháo ruy-băng trên chiếc hộp quà đặt trên đầu gối .

“Là dây chuyền à?” — Tôi tháo nơ bướm, nghiêng đầu hỏi.

“Gần giống .” — Anh mỉm .

Mở hộp ra, là một chiếc choker, kết hợp giữa da và kim loại, mang vẻ gợi cảm pha chút cấm kỵ.

Tôi hoàn toàn mù mờ, không hiểu gì cả.

Cố Trình nắm lấy tay tôi, dẫn nó vòng ra sau gáy mình, ngay dưới yết hầu sắc nét:

“Ngoan, giúp đeo lên nhé.”

Tôi không kìm , nuốt một ngụm nước bọt.

“Ngại gì chứ?” — Ánh mắt ánh lên niềm vui, tràn ngập ý

“Trước kia chẳng phải em từng muốn đeo vòng cổ cho sao?”

Hồi mới bên nhau, tôi từng nổi hứng,

mua cả đống vòng cổ, dây xích, còn bảo muốn “dắt đi dạo”.

Nhưng lúc đó Cố Trình cứ một mực từ chối, bảo trông kỳ quặc lắm.

Tôi cứ tưởng quá bảo thủ, nên không nhắc lại nữa.

Vậy mà bây giờ… lại tự mình âm thầm đi mua.

Trong không khí yên tĩnh, vang lên tiếng kim loại cài khẽ “cạch” một tiếng.

Yết hầu Cố Trình khẽ chuyển , thỉnh thoảng còn khẽ chạm vào lớp kim loại bên dưới.

Gợi cảm đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tôi cố dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên đó:

“Không phải là quà tặng cho em sao? Sao lại là đeo?”

“Đừng vội.” — Cố Trình hôn nhẹ lên cổ tay tôi.

“Chiếc vòng tay này… là bản đôi với choker.”

Tôi cúi mắt , thấy cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tay tôi.

“Choker đeo có gắn chip, bên trong có vài mũi kim siêu mảnh. Công tắc điều khiển… nằm trên vòng tay em.”

“Nếu một ngày nào đó, thật sự xảy ra chuyện khiến em sợ hãi…”

“Thì mạng sống của — em có thể lấy bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Cố Trình quá đỗi thành kính, khiến đầu tôi như vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Như có quả bom vừa phát nổ trong lòng tôi.

Đây rõ ràng là cốt truyện kiểu phim khoa học viễn tưởng:

Loài người vì muốn kiểm soát robot sinh học, nên ép chúng đeo vòng cổ chứa chip sinh tử, từ đó cao cao tại thượng nắm giữ quyền sống chết.

Tôi từng cảm thấy như quá tàn nhẫn.

Huống chi, Cố Trình đâu phải robot.

“Anh điên rồi à?! Không , không ! Gỡ nó xuống ngay, nguy hiểm lắm!”

Tôi cuống cuồng đưa tay định tháo ra, bị nắm lấy.

“Một khi đã đeo… thì không thể tháo.”

Cố Trình tôi, giọng rất nhẹ, ánh mắt lại kiên định đến không thể lay chuyển:

“Đây chính là món quà của em.”

“Anh… tặng chính bản thân mình cho em.”

“Bảo bối à, em có muốn không?”

Nằm gọn trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, sáng đến chói mắt.

Nhưng thứ còn chói hơn…

chính là ánh sáng rực rỡ trong mắt Cố Trình lúc này.

“Muốn!” — tôi bất chấp tất cả, nhào tới hôn .

Trên đời này, gì có ai có thể từ chối một cún con siêu trung thành như thế chứ?!

20

[Ngoại truyện 1 – Góc Cố Trình]

Trước năm 18 tuổi, Tuyên Dao Nhi đối với tôi chỉ là em nhà hàng xóm có cũng , không có cũng chẳng sao.

Nhưng sau năm 18 tuổi, tôi chỉ muốn chết ta.

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

Khi mở mắt ra, hai tay tôi bị còng chặt vào đầu giường, cơ thể gần như trần trụi.

Kẻ ra mọi chuyện lại nở nụ :

“Phải sao đây? Em sắp ra nước ngoài rồi, thật không nỡ xa A Trình chút nào…”

“A Trình sẽ không thay lòng đổi dạ đâu nhỉ?”

Cả người tôi lạnh buốt, một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ, tôi vùng vẫy còng tay siết chặt:

“Yêu mẹ mày ấy! Cút ngay!”

Tuyên Dao Nhi lại càng phấn khích:

“A Trình không thấy khó chịu sao? Em sợ ý chí mạnh quá, nên đã dùng liều gấp ba lần rồi đấy!”

Tôi thực sự nghĩ… ta điên rồi.

Cô ta cố gắng dụ dỗ tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.

Cho đến khi vết còng kim loại cọ rách da tôi, máu từ cổ tay nhuộm đỏ cả đầu giường—

“Đừng giãy nữa, em xin …”

Tuyên Dao Nhi bắt đầu hoảng loạn.

“Chúng ta là nam – nữ chính mà! Là định mệnh bên nhau mà!”

Nam – nữ chính cái gì chứ.

Tôi lạnh lùng ta:

“Muốn chết thì cứ tiếp tục đi.”

Không ngờ… bốn năm sau,

Tuyên Dao Nhi lại không biết điều, chạy đến với tôi rằng ta đã quay lại video, còn muốn gửi nó cho La Duệ xem.

La Duệ… là giới hạn cuối cùng của tôi.

Vậy nên, tôi lập tức huy thế lực nước ngoài, đưa Tuyên Dao Nhi vào một viện tâm thần ở châu Phi.

Chỉ để lại một câu dặn:

“Có thể ta bị thương, không để ta chết.”

Những gì ta nợ tôi,

sẽ phải trả từ từ — từng chút một.

[Ngoại truyện 2 – Góc Cố Trình]

Từ sau chuyện đó, tôi mắc chứng “ám ảnh tiếp da thịt.”

Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần ai chạm vào tôi, tôi đều muốn người.

Ngoại trừ La Duệ.

Nhưng hình như ấy đã quên mất lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Lần gặp lại sau đó, là dưới tán cây ngân hạnh trong sân trường.

“Woa, chàng kia trông ngoan thật đấy, lại còn sạch sẽ nữa.”

Tôi đang đeo tai nghe, La Duệ tưởng tôi không nghe thấy.

Cô chỉ vào tôi, với bên cạnh:

“Quả nhiên, hoodie và áo khoác gió là phương pháp ‘thẩm mỹ’ tốt nhất của nam sinh đại học!”

Cô còn , có một đàn mặc vest đến tỏ với , già chát.

“Nếu sau này tôi lại thấy ấy mặc đúng bộ đồ đó, ngồi đúng chỗ này— thì chính là duyên phận. Tôi sẽ chủ theo đuổi luôn!”

Hôm đó về nhà,

Tôi vứt sạch tất cả vest trong tủ,

thay vào đó là những bộ giống như hôm ấy —

vì tôi muốn, mãi mãi trở thành “duyên phận” trong mắt ấy.

Thế … La Duệ lại không xuất hiện nữa.

Tôi ngồi dưới gốc cây, giống như một chó hoang không nhà để về.

Cô ấy đã biết chuyện gì rồi sao?

Cô ấy cũng cảm thấy tôi bẩn thỉu sao?

Cảm giác bất an một lần nữa trào lên, khiến tôi toàn thân khó chịu, gần như muốn bóp nát chiếc tai nghe trong tay.

Đúng lúc ấy—

“Anh khoá trên, lần trước em mua thuốc hạ sốt cho , còn chưa cảm ơn đâu đấy.”

Tôi khựng lại, ngẩng đầu lên.

La Duệ đang bĩu môi, phồng má trách móc:

“Cái hôm bị sốt ấy, em còn sờ trán nữa mà!”

Trước mặt tôi, lại diễn lại toàn bộ tác hôm đó.

Cơ thể tôi… lần nữa không hề kháng cự.

Ngược lại, còn luyến tiếc cái chạm tay dịu dàng ấy của .

“Anh quên rồi sao?”

Giọng tôi khàn đến tột cùng:

“Không… chưa bao giờ quên.”

So với rằng La Duệ chủ theo đuổi tôi,

chi bằng thừa nhận — là tôi tự nguyện bước vào cái “bẫy ngọt ngào” do ấy giăng ra.

Rất nhanh sau đó, chúng tôi ở bên nhau.

Một lần, dùng máy tính của tôi để nhắn tin với thân,

quên thoát khỏi tài khoản.

Tôi thấy đoạn chat còn lưu trong cửa sổ:

【Cố Trình ngoan quá trời, thuần khiết ghê luôn, mới hôn nhẹ vành tai thôi mà mặt đã đỏ ửng.】

【Thật muốn thuần hóa ấy… trên giường chắc chắn sẽ là cún con ngoan ngoãn.】

Người bên kia nhắn lại:

【Chị em còn chần chờ gì nữa, trói hắn lại đi!】

Và đúng là…

La Duệ thật sự lén mua một chiếc còng tay, giấu ngay bên đầu giường.

Ký ức tồi tệ năm xưa lại ùa về.

Tôi cứ tưởng mình sẽ kháng cự dữ dội.

“Anh ơi… đang run à? Sợ sao?”

La Duệ thấy tôi khác lạ, liền cuống quýt đi tìm chìa khóa.

“Đừng.”

Tôi ngăn lại, “Tiếp tục đi.”

Từ đêm đó trở đi, những ký ức tăm tối đã bị xóa nhòa.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

“La Duệ thích dạng Cố Trình nào… thì tôi sẽ trở thành đúng kiểu Cố Trình đó.”

Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống.

À, trừ một chuyện duy nhất.

Cái đèn tạo không khí ấy… thật sự không .

Tôi đã lén bật vài lần, thử quen.

Nhưng ánh sáng kiểu đó… kỳ quái lắm.

Khiến tôi trông cứ như…

…đang bán thân .

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...