Trên đường ra sân bay.
Phù Đình hỏi tôi:
“Bạn trai cũ ấy… cậu còn thích ta không?”
Câu hỏi đó… tôi nhất thời không thể trả lời.
Nếu không có cái “thiết lập cũ nối lại” kia, liệu tôi có chia tay không?
Rõ ràng là không.
Cố Trình rất tốt — ngoại hình, vóc dáng, trí tuệ giáo dưỡng — mọi thứ đều đúng gu của tôi.
Dù có hơi quá khích trong việc chiếm hữu,
may mà tôi cũng không phải kiểu dễ dính líu mập mờ với người khác.
“Thôi bỏ đi, hỏi cũng bằng thừa.”
Phù Đình bỗng quay sang tôi, nghiêm túc hẳn:
“Có một chuyện, tớ muốn đính chính lại.”
“Tớ đã quay lại kiểm tra camera ở bệnh viện.”
“Người cầm gậy hôm đó… không phải trai cũ của cậu, mà là một tên biến thái khác. Đêm đó tối quá, tớ nhầm, hiểu lầm ta, xin lỗi nhé.”
“Cái gì?!”
Lần này, đến lượt tôi cạn lời.
Phù Đình liên tục xin lỗi:
“Tớ chỉ biết sau khi xem video… trai cũ của cậu không những giúp tớ giải quyết tên biến thái đó, mà tay phải còn bị ăn một gậy.”
“Tên kia ra tay… khá nặng đấy.”
Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh hôm đó —
gương mặt vặn vẹo đau đớn của Cố Trình, lúc bị tôi đẩy ra xa.
Còn cả câu đầy đơn và tự giễu ấy—
“Em chỉ quan tâm đến cậu ta thôi sao?”
Tôi hận không thể cho Phù Đình một trận.
Cố Trình lúc đó… chắc đã đau lòng đến mức nào?
Tôi định gọi tài xế dừng xe.
Nhưng đột nhiên, tài xế quay đầu lại, xịt thứ gì đó vào hàng ghế sau—
ý thức của cả hai chúng tôi lập tức rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh toát.
Bên tai toàn là những câu tiếng Anh kỳ lạ, đầy những từ chuyên ngành tôi nghe không hiểu.
“Tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Hơi thở ấm áp của Cố Trình phả lên mặt tôi.
Tôi mở mắt, quanh một vòng.
Đầu giường còn có ba người nước ngoài mặc áo blouse trắng, tôi lập tức ngồi bật dậy.
Giây tiếp theo, Cố Trình ôm chặt lấy tôi, ra lệnh cho bọn họ ra ngoài.
“Duệ Duệ, đừng sợ, ở đây.”
14
Cố Trình , đây là phòng thí nghiệm gen lớn nhất thế giới.
Có thể chỉnh sửa gen phôi thai, thậm chí thay đổi cả DNA, để trở thành cha sinh học của đứa con trong bụng tôi.
“Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có một đứa trẻ.”
Anh ghé mặt vào bụng tôi, ánh mắt lộ rõ sự ám ảnh bệnh hoạn.
Đầu tôi… như nổ tung.
Cảm giác áy náy dành cho , trong khoảnh khắc đó liền bị nỗi kinh hoàng không thể diễn tả thay thế.
Tôi hét lên, đẩy mạnh ra:
“Đừng chạm vào tôi! Tôi không muốn chuyện này!”
Cơ thể Cố Trình cứng đờ lại:
“Không cần … là vì em muốn chọn thằng đàn ông đó sao? Hắn có thể cho em gì?”
Đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy khi cúi xuống định hôn tôi:
“Duệ Duệ, hắn nhát như , gặp nguy hiểm chỉ biết chui vào nhà vệ sinh trốn.”
“Trên giường cũng vô dụng, phải dùng đến gel bôi trơn.”
“Một cơ thể như thế… có thể khiến em vui sao?”
“À đúng rồi, hắn còn rất bẩn… không giống .”
Cố Trình nâng tay tôi lên, áp mặt mình vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng dụi như một cún con:
“Anh… mãi mãi chỉ thuộc về một mình em.”
Anh từng từ một cách nặng nề, như đang khắc vào tim:
“La Duệ – độc quyền.”
Cố Trình đem chính mình ra, như một món hàng, so sánh từng điểm với Phù Đình,
toàn bộ ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể đều đang khiêm nhường đến tận cùng:
“Chủ nhân, hãy chọn đi.”
Lòng tôi chợt thắt lại, chua xót đến cay mắt:
“Cố Trình… không có lòng tự trọng à?”
Lời vừa dứt, nước mắt tôi tuôn trào, rơi xuống cánh tay .
Cố Trình hoảng loạn hoàn toàn, vội vã giúp tôi lau nước mắt,
càng lau lại càng chảy nhiều hơn.
“Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta không chuyện đó nữa.”
“Ban đầu nghĩ… nếu là cha của đứa bé, em sẽ không dễ dàng vứt bỏ như …”
“Là lỗi của … em sợ rồi.”
Thật ra, tôi không hề sợ chuyện đó.
Chỉ là khoảnh khắc ấy, trái tim tôi – đã nhẫn nhịn quá lâu – đột nhiên đau như bị xé toạc.
Một người như Cố Trình, vốn cao ngạo và kiêu hãnh đến thế,
mà vì tôi… lại trở nên cẩn trọng từng li từng tí,
hết lần này đến lần khác vứt bỏ lòng tự trọng, cúi đầu van nài.
Còn tôi lại mãi bị mắc kẹt trong kịch bản mơ hồ của cái thế giới này.
Vì không có manh mối nào, nên tôi chỉ nghĩ đơn giản:
“Buông tay là lựa chọn dễ dàng nhất.”
Nhưng tôi lại quên mất rằng —
, người chẳng biết gì cả, cũng sẽ đau lòng.
Tôi thở dài:
“Cố Trình, nếu thế giới này thực sự là một cuốn tiểu thuyết ‘ cũ nối lại’, mà số phận định sẵn sẽ quay lại Tuyên Dao Nhi… thì em phải sao?”
“Có thể, cảm của dành cho em bây giờ… chỉ là vì bị em đẩy ra, nên không cam lòng.”
“Cũng có thể, là vì vẫn chưa thật sự hiểu rõ lòng mình.”
15
Cố Trình tôi chằm chằm, không chớp mắt, như thể đang cố tiêu hóa những lời tôi vừa .
Sau đó, nắm lấy tay tôi, áp chặt lên ngực mình.
“Nghe thấy không?”
“Nó , nó chỉ em. Trước đây là em, bây giờ là em, sau này càng là em.”
“Hơn nữa, bảo bối à — giả thiết của em không đúng.”
“Để ‘ cũ nối lại’, thì phải từng nhau trước đã. Nhưng chưa từng Tuyên Dao Nhi, thì sao có chuyện ‘quay lại’?”
Tôi ngẩn người:
“Anh chưa từng ấy? Vậy… mối quan hệ trước kia của hai người là…”
Cổ tay tôi đột nhiên bị siết chặt.
Nhưng ngay sau đó, Cố Trình lại buông ra, như đang ghê tởm chính mình.
Anh quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, không dám tôi.
“Năm 18 tuổi… Tuyên Dao Nhi từng bỏ thuốc .”
Tôi sững người.
Giọng của Cố Trình có chút nghẹn ngào, đè nén:
“Liều thuốc hôm đó quá mạnh, nhiều chi tiết không còn nhớ rõ… chỉ nhớ là buồn nôn, buồn nôn đến mức chỉ muốn bóp chết ta ngay trên giường.”
“Sáng hôm sau tỉnh dậy, nằm trong ICU, khắp người đầy thương tích… chắc là do tự , để cố giữ tỉnh táo.”
“Bên ngoài lại đồn ầm lên, vì mà đuổi theo ra nước ngoài, còn báo chí thì viết rằng ‘hai nhà Cố – Tuyên sắp liên hôn’.”
“Tất cả đều là giả. Để che đậy một sự thật—”
Cố Trình bật lạnh:
“Sự thật là… suýt chết ta.”
16
Phần sau đó, Cố Trình không kỹ.
Anh chỉ nhớ mang máng, lúc ấy ta bò dưới đất như một con chó, níu lấy ống quần , khóc lóc cầu xin:
“A Trình, em sai rồi… là vì em quá .”
Yêu đến mức… muốn dùng một đứa trẻ để trói buộc .
Ánh mắt Cố Trình trở nên băng giá:
“Thật sao?”
La Duệ luôn rất “ngoan”,
nếu ai chạm vào giới hạn của ,
sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Nếu không phải nhà họ Tuyên đứng ra hòa giải,
Tuyên Dao Nhi đã không sống nổi ba ngày trong tay .
Sau khi trở về nước, Cố Trình đã chủ phẫu thuật triệt sản.
Rõ ràng đêm hôm đó chưa xảy ra chuyện gì thực sự,
vẫn cảm thấy bản thân bẩn thỉu đến mức không thể tha thứ.
Từng có lúc suy sụp đến nỗi dùng dao rạch lên da, chỉ để hy vọng mọc ra một lớp mới, sạch sẽ hơn.
Nhưng vết thương lành rồi… vẫn ngứa ngáy như có đàn kiến gặm nhấm.
Cho đến một buổi trưa hè nào đó—
La Duệ xuất hiện.
“Anh… không khỏe à, đàn ?”
“Anh bị sốt sao?” — áp tay lên trán , “Lạ nhỉ, không thấy nóng.”
Khoảnh khắc ấy, Cố Trình như vớ cọng rơm cứu mạng.
Anh thích cảm giác La Duệ chạm vào.
Thích những ngón tay nghịch ngợm của lướt qua khắp người .
Thích nhất là khi móc nghịch , chủ đem phần yếu đuối nhất của , đặt vào tay .
Khiến không kìm mà run rẩy.
La Duệ siết chặt đầu ngón tay, nhếch môi trêu:
“Không đậy!”
Cố Trình rên khẽ, ngửa đầu lên:
“Bảo bối… tùy em xử lý.”
Anh cúi đầu, cam tâm khuất phục.
Năm 22 tuổi, Cố Trình mặc lên người bộ vest mà La Duệ thích nhất,
thắt chiếc cà vạt tặng.
Trong túi áo vest của , còn giấu một chiếc nhẫn.
Anh đã quyết định sẽ cầu hôn.
Không ngờ — Tuyên Dao Nhi lại quay về.
Cô ta :
“A Trình, thật ra hôm đó… em có quay video.”
“Anh đoán xem, nếu La Duệ thấy… sẽ phản ứng thế nào?”
Cảnh trong video là — nằm trần truồng trên giường khách sạn xa lạ, bị thuốc hành hạ đến phát điên.
Không…
La Duệ không biết chuyện này.
Cô thích sạch sẽ.
Sạch sẽ như ánh sáng ban mai, không vấy bẩn.
Cố Trình hối hận vô cùng.
Năm đó ở nước ngoài, lẽ ra phải mặc kệ lời cầu xin của hai bên gia đình mà chết Tuyên Dao Nhi.
May mắn là, bây giờ vẫn chưa quá muộn.
17
Cố Trình cúi gằm đầu, dáng vẻ như một người bị cả thế giới vứt bỏ.
“Duệ Duệ… không hề đụng vào ta.”
“Cô ta bỏ thuốc quá mạnh… phải tự mình bị thương thì mới giữ chút lý trí cuối cùng.”
Cố Trình ngẩng đầu tôi, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ lăn xuống:
“Anh sạch sẽ mà… em tin đi… đừng… đừng bỏ …”
【Tác giả bị sao ?! Cái đoạn cao trào thế này mà chỉ dùng bốn chữ ‘không tiện miêu tả’, bắt tụi tui tưởng tượng lung tung!】
【Nữ chính tàn nhẫn quá, nam chính đáng thương đến mức này rồi mà.】
【Hu hu, chó nhỏ không bẩn đâu, nó chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ thôi.】
【Nữ phụ đừng đẩy ấy ra nữa, ấy không thể sống thiếu em!】
【Ôm ấy một cái đi mà? Nhìn ấy sắp vỡ vụn đến nơi rồi kìa!】
Lần đầu tôi thân mật với Cố Trình, tôi đã thấy những vết xước nhỏ chi chít trên người .
Như những chiếc lá liễu, lan khắp cơ thể.
Tôi dừng lại, chạm vào từng đường một, lặp đi lặp lại câu hỏi:
“Sao lại có những vết này?”
Cố Trình che mắt tôi lại, thì thầm:
“Cơ địa thôi, chỉ cần cào nhẹ là sẽ để lại sẹo… nếu em không thích, sẽ sạch nó đi.”
Không bao lâu sau, làn da của thật sự lại trắng mịn như cũ.
Ngực tôi đột nhiên nhói đau.
Tôi không muốn quan tâm đến cốt truyện thiết lập gì nữa cả.
Tôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt Cố Trình lên, hôn lên từng giọt nước mắt đang rơi nơi khóe mắt :
“Không có chuyện không cần . Mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ rơi .”
Hàng mi khẽ run, vẫn còn ướt nước, lúc này lại tôi chằm chằm, không chớp mắt.
“Không hối hận đâu, Duệ Duệ… không có em, thật sự sẽ chết mất.”
“Em không hối hận. Nhưng phải hứa với em, từ giờ về sau không tự mình bị thương nữa.”
Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ qua môi dưới , ấn nhẹ:
“Chỗ này cũng không .”
Tôi đã phát hiện không chỉ một lần:
Khi Cố Trình mất kiểm soát cảm , sẽ cắn môi dưới đến chảy máu.
“Nhưng… nếu không cắn mình, sẽ không chịu nổi.”
“Anh sẽ muốn hôn em… còn muốn…”
Đầu ngón tay tôi bỗng cảm thấy ướt — tôi cúi xuống thì thấy đầu lưỡi mềm mại của đang liếm nhẹ một cách lười biếng.
Anh còn cắn nhẹ một cái.
Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai.
“Ai bảo phải nhịn?!” — Tôi tức đến phồng má, níu lấy cổ áo ,
“Anh là chó con à? Còn biết cắn người!”
Cố Trình đột ngột nhào đến:
“Ừ, là cún con của em.”
Những nụ hôn của lướt từ khóe môi xuống dưới,
chiếc bàn phẫu thuật hẹp đến mức không thể xoay người.
Phòng thí nghiệm ở nước ngoài, chỉ cần tưởng tượng thôi đã khiến máu trong người sôi trào.
May mà không có lệnh của Cố Trình, chẳng ai dám bước vào.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên một tiếng khẽ—
“Chủ nhân ơi, giường ngắn quá… em có thể quỳ dưới đất để hôn không?”
Không phải chứ.
Tôi chỉ lỡ miệng gọi là chó con một lần, mà liền nhập vai luôn như sao?!
“Phiền quá… … đừng hỏi mấy câu như thế… a…”
Nhưng ngay lúc sắp đi đến bước cuối cùng, đột nhiên dừng lại.
“Không … sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Ánh mắt Cố Trình lúc đó tràn đầy lo lắng và hối hận, hoàn toàn không phải giả vờ.
Từ nãy đến giờ cứ ấm ức mãi — chắc là trách tôi quên không giải thích.
“Không có con! Cũng chẳng có ai khác hết!”
Tôi cắn vào yết hầu một cái, nghiến từng chữ:
“Chỉ có thôi!”
“Nên từ bây giờ, nếu còn nhảm một câu nữa—”
“Thì cút ra ngoài ngay cho em!”
Cố Trình sững người.
Hình như còn đang tự nghiền ngẫm ba chữ “chỉ có ”.
Đôi mắt đen như đá obsidian của lập tức sáng bừng lên.
Nếu phía sau có đuôi, chắc chắn giờ này đã vẫy thành cánh quạt trực thăng rồi.
“Tên người mẫu đó sao sạch bằng .”
Cái đầu lông xù chôn vào hõm cổ tôi, khúc khích, kéo tay tôi… từ cơ bụng dẫn xuống dưới.
“Hơn nữa… học nhiều thứ lắm… em kiểm tra thử đi.”
18
Không hổ danh là học bá.
Chỉ một trận giày vò thôi, tôi ngủ liền một ngày một đêm.
Mở mắt ra, là chiếc giường quen thuộc, tủ quần áo quen thuộc.
Tôi đang ở trong phòng của Cố Trình.
Thật giỏi thật đấy.
Ngủ một giấc, tôi đã ra nước ngoài. Lại ngủ một giấc, tôi đã quay về nước.
Bạn thấy sao?