Bí Mật Cuộc Chơi [...] – Chương 3

Nhưng giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt.

Thế nào cũng không vùng ra .

Bình luận hiện lên:

【Cố Trình sẽ đến hiện trường sau 2 giây nữa.】

Dù sao không gì cũng bị đổ tội, chi bằng buông tay một trận cho đã.

Giây kế tiếp, tôi mạnh tay đẩy ngã Tuyên Dao Nhi.

“Ái da!”

Khăn trải bàn bị ta kéo xuống, cốc cà phê rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tuyên Dao Nhi tôi với vẻ mặt đáng thương.

Môi khẽ mím lại đầy ấm ức, một giọt nước mắt như sắp rơi mà chưa rơi.

Quả nhiên — phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tôi thở dài một tiếng, chuẩn bị sẵn tinh thần bị Cố Trình đẩy mạnh ra xa.

Chân tôi âm thầm lùi lại hai bước, tránh xa đống mảnh sứ vỡ dưới đất.

Tôi sợ đau.

Nhưng — Cố Trình lại bước thẳng tới, ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

“Đau ở đâu? Có bị thương không?”

“Anh đưa em đến bệnh viện nhé?”

9

Ngón tay Cố Trình nhẹ nhàng lướt qua vết cà phê nhỏ trên ống chân tôi.

“Bị bỏng rồi phải không?”

“Xin lỗi… đều là lỗi của . Đáng lẽ phải luôn đi theo em, bảo vệ em mới đúng.”

Ánh mắt Cố Trình ngập đầy xót xa và tự trách.

Không hề liếc Tuyên Dao Nhi lấy một lần.

【Vãi, nam chính mù à? Nữ chính chảy máu tay rồi đấy, không thấy à?!】

【Còn nữa! Nữ phụ gọi đồ uống là Americano đá mà? Bỏng cái gì mà bỏng, buồn thật!】

【Nữ chính chảy máu! Tay chơi đàn của người ta chảy máu rồi đó! Nam chính, ít nhất một cái đi chứ?!】

【Thôi thôi, chắc ta bị nữ phụ nhập hồn rồi, đợi đến đoạn “địa ngục truy thê” sau này …】

“Cố Trình, là em đẩy ta.”

Tôi không nhịn , ra sự thật.

“Ừ, thấy rồi.”

Cố Trình vẫn ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu tôi:

“Là ta khiến em không vui, đúng không?”

Tôi nghẹn lời.

Tình của Cố Trình… có phải hơi mù quáng quá rồi không?

“A Trình…” – giọng Tuyên Dao Nhi nghẹn ngào như sắp bật khóc.

Sau khi xác nhận tôi không sao, Cố Trình mới đứng dậy, lạnh lùng ta.

“Tuyên Dao Nhi, đã bao nhiêu lần rồi — em tự tiện tìm La Duệ, hậu quả thế nào… em rõ chứ?”

【Á đù… câu thoại này rõ ràng là để nam chính đe dọa nữ phụ ác độc mà?!】

【Đúng , đây vốn là cảnh kinh điển khi nữ phụ gửi ảnh giường chiếu cho nữ chính và bị nam chính đe dọa.】

【Giờ thì ngược đời thật rồi, ai ngờ lại thành ra thế này?】

Nhìn dáng vẻ Cố Trình bá đạo chắn trước mặt tôi để bảo vệ…

Tuyên Dao Nhi bỗng bật lớn.

Cô ta tôi, ánh mắt đầy châm chọc:

“Giỏi lắm đấy, La Duệ, thủ đoạn không tồi.”

“Cố Trình là loại quái vật như mà cũng bị huấn luyện thành chó con ngoan ngoãn, chắc tự hào lắm nhỉ?”

“Nhưng tưởng ta thực sự sạch sẽ, nghe lời, như những gì thấy sao?”

“Cô có muốn biết bộ mặt khác của ta… khi ở trên giường không?”

Nụ của Tuyên Dao Nhi… khiến người ta rợn cả sống lưng.

Cô ta còn định thêm điều gì đó.

Nhưng Cố Trình, sắc mặt đã trắng bệch, lập tức kéo ta rời khỏi quán cà phê.

“Xin lỗi… Duệ Duệ…”

“Xin lỗi em, đợi nhất định sẽ giải thích với em.”

Nói xong câu đó, Cố Trình biến mất suốt hơn nửa tháng.

Cuối tuần, tôi từ thư viện bước ra.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, tôi dường như trông thấy bóng dáng của Cố Trình.

Nhưng kỹ lại — trong tầm mắt chỉ còn một gốc cây.

Một nỗi buồn mơ hồ trào lên, trong đầu lại vang lên câu của Tuyên Dao Nhi:

“Cô có muốn biết bộ mặt khác của ta… khi ở trên giường không?”

Tôi không nhịn mà tự giễu.

Câu đó… em còn không hiểu là ám chỉ gì sao?

Vậy mà vẫn ngốc nghếch đứng đây, đợi một câu trả lời.

Ngay khi nước mắt sắp rơi xuống—

Một đôi tay vẫy vẫy trước mặt tôi.

“Ồ kìa, công chúa nhỏ nhà chúng ta mà cũng chịu đi thư viện cơ à?”

10

Ngẩng đầu lên, Phù Đình mặc một chiếc áo khoác da đen, tóc vuốt ngược, đeo kính râm, tay phải còn cầm ly Americano đá.

Đúng chuẩn công tử ăn chơi.

Tôi liếc cậu ta một cái đầy khó chịu:

“Hết bệnh chưa đấy?”

Phù Đình là họ tôi. Hồi cấp ba, bị phát hiện đương với nam.

Cậu tôi tức đến mức tống thẳng ra nước ngoài, còn buông lời cay nghiệt:

“Không chữa cái xu hướng tính dục này thì đừng có quay về!”

Ai ngờ, sang nước ngoài rồi cậu ta còn đương loạn hơn, chọc tức đến mức cậu tôi phải nhập viện.

Sợ bị đánh, cậu ta cố ý kéo tôi đi thăm bệnh cùng.

“Tôi nhé, nếu ông già dám đánh tôi trong phòng bệnh, tôi sẽ…”

Phù Đình đểu, đưa tay xoa rối tóc tôi:

“…đánh luôn đứa cháu cưng của ổng!”

Tôi giơ chân đá thẳng một phát:

“Biến!”

“Anh sai rồi! Anh sai rồi!”

Phù Đình vừa chạy vừa cúi người mở cửa xe:

“Công chúa, mời lên xe!”

Tôi đặt tay lên vai cậu ta, ngồi vào ghế phụ:

“Được rồi, lui ra đi nào.”

“Rõ!”

Từ nhỏ hai đứa đã hay chơi như , cãi qua cãi lại một lúc,

cảm giác u ám vừa rồi lập tức tan biến.

Không ai để ý tới Cố Trình trong gương chiếu hậu.

Nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, ánh mắt như dao nhọn, sắc lạnh, trắng bệch như tờ giấy.

Những ngày sau đó.

Phù Đình thỉnh thoảng lại đến trường tìm tôi chơi.

Địa điểm thì không sân bóng rổ thì cũng sân thể dục, lại còn ăn mặc nổi bật cực kỳ thu hút ánh .

Lý do mỹ miều hóa là:

“Tuyển chọn nam sinh đại học đẹp trai.”

Người ngoài không rõ nội bắt đầu đồn ầm lên rằng tôi đá Cố Trình là vì “cắm sừng” với một chàng cao 1m80 trông như người mẫu.

Thậm chí còn có ảnh bằng chứng —

Là khoảnh khắc Phù Đình trong nhà ăn giúp tôi buộc tóc, vì thấy tóc tôi vướng víu.

Trong phần bình luận,

một nửa chửi tôi là tra nữ,

nửa còn lại thì đẩy thuyền couple chúng tôi.

Còn tôi thì biết sao ?

Chẳng lẽ lại cầm loa lên hét giữa sân trường: “Phù Đình là thuần 0!” sao?

Buổi chiều hôm đó, đang đi dạo thì Phù Đình đột nhiên quay người lại.

“Này, cậu có thấy sau lưng có gì… âm u kỳ lạ không?”

“Đây là sân thể dục đấy, cậu xem phim ma nhiều quá rồi.” Tôi vừa vừa đá viên sỏi dưới chân.

“Không phải! Tớ nghi có người đang theo dõi tớ!”

Phù Đình vừa vừa quanh đầy cảnh giác.

Sau khi chắc chắn không có ai, cậu mới khoác tay lên vai tôi:

“Thôi kệ, chiều nay đi với tớ một chỗ nhé.”

11

Đến nơi tôi mới phát hiện…

Cái “chỗ” mà Phù Đình đến — lại là một cửa hàng… đồ chơi dục.

Cậu ta tiện tay lấy ngay hai chai gel bôi trơn dành cho nam.

Thấy tôi tay không, Phù Đình hơi ngại ngùng :

“Này, cậu… có muốn chọn chút gì không…”

“Cậu tự dùng từ từ đi.”

Tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Ánh mắt soi mói của nhân viên bán hàng khiến tôi cảm thấy khó chịu toàn thân.

Ra khỏi cửa sau khi thanh toán—

“Mẹ nó! Cái cảm giác bất an lại quay lại rồi!”

“Kiểu như… cả cơ thể bị lấp đầy, vừa sợ hãi, lại xen lẫn một chút kích thích khó tả…”

Tôi tưởng Phù Đình lại đang bậy bạ giữa đường,

tức quá giáng cho cậu ta một cú :

“Lão Phù, im mồm cho tôi!”

Chưa dứt câu, tôi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, kèm theo tiếng tài xế gào lên:

“Mẹ kiếp! Muốn chết à?!”

Tôi và Phù Đình lập tức quay đầu theo tiếng hét.

Cố Trình đứng giữa đường, bất như tượng.

“Duệ Duệ… lúc nãy em gọi cậu ta là gì cơ?”

Chiếc xe lao vụt qua còi inh ỏi, gần như sượt qua vạt áo .

Cố Trình không màng đến tất cả, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo đi về phía tôi:

“Là nghe nhầm… đúng không?”

“Em chưa từng gọi như thế bao giờ…”

Giờ thì đến lượt tủi thân rồi.

Nhưng còn chưa từng giải thích lấy một lời về Tuyên Dao Nhi,

thì việc gì tôi phải giải thích Phù Đình cho trước?

“Đúng như những gì nghe thấy đó.”

Tôi khoác tay lên người đàn ông bên cạnh, quay lưng rời đi,

không thèm ngoái lại ánh mắt u sầu của Cố Trình — sau khi bị tôi bỏ lại.

“Bạn trai cũ của cậu hả?”

Phù Đình liếc lại mấy lần:

“À, tôi từng gặp rồi đấy.”

Bước chân tôi khựng lại.

“Ngay dưới ký túc xá của cậu ấy chứ đâu, còn cả sân thể dục, sân bóng rổ nữa… Vì hắn đẹp trai nên tôi còn liếc thêm mấy lần ấy chứ.”

“À đúng rồi! Rạng sáng hôm qua lúc tôi ra khỏi bệnh viện, hắn cũng có mặt.”

“Đeo khẩu trang, lặng lẽ đi theo sau tôi, tay còn cầm một cây gậy, trông cứ như định người ấy.”

“May mà tôi lanh trí, trốn ngay vào nhà vệ sinh nữ, không thì giờ này cậu đã không còn thấy tôi nữa đâu.”

12

Vẻ mặt hoảng hốt của Phù Đình… không giống đang bịa đặt.

Nhưng trong ấn tượng của tôi, Cố Trình tuyệt đối không phải người như .

Anh là kiểu con trai ấm áp, lương thiện, từng cử chỉ đều toát ra sự giáo dưỡng và điềm đạm.

Có lần, tôi thấy một con chim sẻ hấp hối trước cổng trường, đang định cúi xuống nhặt thì Cố Trình đã nhanh hơn tôi một bước,

nhẹ nhàng quỳ xuống, dùng khăn tay gói lấy nó cẩn thận, rồi mang đi.

Lúc đó tôi đã nghĩ —

giống như thiên sứ, thuần khiết và vô .

Một người như

sao có thể là kẻ cuồng theo dõi biến thái mà Phù Đình mô tả chứ?

Tôi dừng lại, quay đầu .

Cố Trình vẫn đứng yên ở nguyên chỗ cũ, như một bức tượng chó nhỏ bị mưa dầm ướt sũng.

Tôi bảo Phù Đình đi trước.

Đôi mắt Cố Trình lập tức sáng lên:

“Duệ Duệ…”

“Anh theo dõi cậu ấy à?” — tôi lạnh nhạt hỏi.

Cố Trình vốn định ôm tôi vào lòng, nghe , tay khựng giữa không trung, không nên lời.

“Anh định đánh cậu ấy?” — tôi lại hỏi tiếp.

“Em chỉ quan tâm đến cậu ta thôi sao?” – Cố Trình nhếch môi giễu, “Nếu thực sự muốn cậu ta thì sao?”

“Rất đáng sợ phải không?”

“Nhưng biết sao , chỉ cần thấy cậu ta ở bên cạnh em… đã thấy chướng mắt vô cùng.”

Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy:

“Cố Trình, trước đây không như … cái con…”

“Con chim sẻ phải không?” – Anh cắt lời tôi, trong mắt ánh lên một nụ bệnh hoạn, méo mó.

“Vì lúc đó, em đang nó.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán tôi, khẽ vuốt ra sau tai.

“La Duệ, tất cả những điều đó… không phải vì có lòng trắc ẩn gì đâu.”

“Chỉ là muốn… ánh mắt em, vĩnh viễn chỉ về phía mà thôi.”

Ngay khoảnh khắc bàn tay lạnh buốt ấy chạm vào da tôi,

toàn thân tôi nổi da gà, gần như chạy trốn trong hoảng loạn.

Cố Trình tôi hất phăng tay ra như đang phủi một đống rác.

Cả người như vỡ vụn hoàn toàn, giọng cũng run rẩy:

“Nói cho biết đi… em chọn cậu ta, là vì đứa con phải không?”

“Anh nghĩ sao cũng .”

Tôi lạnh nhạt đáp.

Cố Trình khẽ ,

“Ừ… hiểu rồi.”

Tôi thấy đưa tay lên lau mắt,

mu bàn tay ướt đẫm.

Lồng ngực tôi bỗng trở nên nặng trĩu.

Tôi lại khóc rồi.

Rõ ràng là một người kiêu ngạo như thế.

Lúc này, bình luận trên màn hình bắt đầu ăn mừng:

【Nam chính chắc lần này chịu chết tâm rồi chứ?】

【May mà nữ phụ mắt mù, liên tục đẩy nam chính về phía nữ chính, bọn tôi mới có cơ hội ngồi bàn chính!】

【Nhưng sao tôi lại thấy nữ phụ cũng rất đau khổ… trông như sắp khóc đến nơi.】

Chợt nhận ra nét mặt mình không ổn…

Tôi lập tức quay người rời đi.

13

Một tuần sau.

Phù Đình cậu ấy sắp quay lại nước ngoài, hỏi tôi có muốn đi cùng không?

Sắp đến kỳ nghỉ, tôi gật đầu đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...