11.
Tôi vô tham quan phòng của Hứa Yến Từ, phát hiện trên tủ đầu giường của ấy có bức ảnh chụp chung của chúng tôi, đó là ngày chúng tôi chụp ảnh tốt nghiệp trung học.
Khi lớp chúng tôi chụp ảnh tập thể, chàng trai Hứa Yến Từ đứng bên cạnh. Sau khi chụp xong, ấy cầm một chiếc máy ảnh đi đến trước mặt tôi:
"Tùng Mộ, chúng ta chụp một bức ảnh chung nhé."
Lúc đó tôi không để tâm, chỉ chụp với ấy hai bức, thậm chí sau đó cũng không tìm để xin ảnh.
Không ngờ, đó lại là một phần thanh xuân của chàng trai Hứa Yến Từ.
Tôi hỏi ấy: "Anh rửa ảnh khi nào?"
"Ngày hôm đó."
Hứa Yến Từ ánh mắt trầm lắng: "Khi ở nước ngoài rất nhớ em, sẽ lấy ra xem."
Tôi ấy, nhẹ nhàng lại bình tĩnh : "Hứa Yến Từ, sau này chúng ta chụp thêm nhiều ảnh nhé."
...
Tôi chiếc gối ôm có chút quen thuộc trên giường, lập tức cảm thấy ngượng ngùng muốn chui xuống đất.
"Những món quà em tặng , sẽ không giữ lại hết chứ?"
Hứa Yến Từ nâng mày, tỏ ra hứng thú: "Đương nhiên, đồ đang mặc bên trong vẫn là của em tặng."
Tôi khẽ xoa trán: "Nếu không thích thì có thể vứt đi."
"Em tặng đều thích."
Tôi lặng lẽ ấy, giọng rất nghiêm túc: "Hứa Yến Từ, em muốn sống cùng ."
Hứa Yến Từ ngẩn người, tôi có chút ngơ ngác: "Mộ Mộ, em nghiêm túc không?"
"Đương nhiên."
Tôi lại : "Là em chuyển đến sống cùng hay chuyển đến?"
"Không cần, chúng ta trực tiếp chuyển đến nhà mới."
Tôi mỉm , ánh mắt tràn đầy niềm vui: "Ừ, đều nghe theo ."
Tôi và Hứa Yến Từ chính thức bắt đầu cuộc sống chung. Chúng tôi đã mọi thứ, chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Tôi đã chuyện này với Trầm Niệm, ấy cảm thấy Hứa Yến Từ có lẽ không , bảo tôi khuyên ấy đi khám bác sĩ sớm. Tôi quyết định tối nay sẽ thử thăm dò thêm một lần nữa.
Tối hôm đó, Hứa Yến Từ tắm xong đi ra, tôi ôm lấy cổ , đặt môi lên môi . Anh khẽ kéo tôi lại, từ từ sâu thêm nụ hôn này. Tôi cố di chuyển tay đến bụng dưới của , luồn vào trong áo. Hơi thở của hơi ngưng lại, giọng khàn khàn kiềm chế.
"Mộ Mộ, em biết mình đang gì không?"
Tôi thẳng vào mắt , đáp: "Biết chứ."
Hứa Yến Từ tôi với ánh mắt đầy mong chờ: "Mộ Mộ, em..."
"Hứa Yến Từ, chúng ta hãy đi." Tôi .
Hứa Yến Từ nắm lấy tay không an phận của tôi, lắc đầu.
"Không , chưa phải lúc."
Tôi hiểu ra, suy nghĩ một chút về cách : "Hứa Yến Từ, đừng giấu diếm nữa, ngày mai em sẽ đi cùng khám bác sĩ."
Hứa Yến Từ ngạc nhiên: "Mộ Mộ, em đang gì ?"
"Không phải không sao?"
Ánh mắt Hứa Yến Từ trở nên lạnh lùng, từng chữ một: "Anh có hay không, một lát nữa em sẽ biết."
Vài giờ sau, tôi nằm trong vòng tay Hứa Yến Từ, toàn thân không còn sức lực. Hứa Yến Từ chơi với tóc tôi, cố nhấn mạnh từng âm tiết: "Mộ Mộ, có không?"
Tôi khẽ đáp: "Được, là nhất."
Hứa Yến Từ cúi xuống hôn lên trán tôi, : "Ban đầu định để ngày này đến đêm tân hôn, mà Mộ Mộ nhà không chờ rồi."
Tôi giọng ấm ức: "Không phải đâu."
Sáng hôm sau, tôi bị Hứa Yến Từ đánh thức. Anh quỳ một chân, cầm một hộp nhẫn, giọng bình tĩnh và kiên định:
"Mộ Mộ, em kết hôn với nhé?"
Tôi vào mắt , khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
"Được ạ."
—End–
Bạn thấy sao?