Bí Mật Của Trái [...] – Chương 5

8.

Tôi vốn nghĩ rằng sẽ có chút ngượng ngùng khi ở bên cạnh Hứa Yến Từ, không ngờ lại khá ăn ý. Hóa ra chàng trai này cũng có thể dịu dàng như . Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò không biết ấy thích tôi từ khi nào.

 

Sau giờ , tôi lang thang trên phố, bất ngờ gặp Tô Viễn. Nhìn người con trai tỏa sáng và điển trai trước mặt, tôi không khỏi cảm thấy mơ hồ. 

 

Tô Viễn có thể coi là mối đầu của tôi, mặc dù chúng tôi chỉ bên nhau có hai ngày. Sau khi lớp 11 phân ban, tôi vào lớp văn, Tô Viễn học lớp tự nhiên, giờ thể dục của hai lớp chúng tôi trùng nhau chúng tôi thường xuyên gặp nhau, lúc đó tôi thấy ấy cũng tạm ổn. Dần dần, ánh mắt tôi không tự chủ bị thu hút bởi ấy trên sân bóng rổ. 

 

Những tâm tư của một trẻ cũng bắt đầu nảy nở. Vào ngày hội Trung Thu, ấy đột nhiên đến tìm tôi, hỏi tôi có thể của ấy không, lúc đó tôi vui mừng khôn xiết. Bởi vì người mình thích lại cũng thích mình. Nhưng không lâu sau, tin tức Hứa Yến Từ và ấy đánh nhau đã lan ra. 

 

Tôi chạy đến bệnh viện thăm ấy, ấy lại bất ngờ đề nghị chia tay. Lúc đó tôi đã buồn bã một thời gian dài. Tôi tìm Hứa Yến Từ hỏi về nguyên nhân đánh nhau, ấy không gì cả. Tôi mặc định Hứa Yến Từ cố , rất lâu không chuyện với ấy. Cho đến ngày ấy chuyển nhà, mối quan hệ của chúng tôi mới hàn gắn. 

 

Tô Viễn khẽ ho một tiếng, chủ vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Tùng Mộ, có thể cùng ăn một bữa không?" 

 

"Được chứ." 

 

Tôi và Tô Viễn một chút về hình của nhau. Đến cuối bữa ăn, ấy tôi với vẻ muốn lại thôi.

 

"Tùng Mộ, bây giờ em có trai không?" 

 

"Có." 

 

Anh ấy tôi, lộ ra một nụ chua chát. 

 

"Là Hứa Yến Từ đúng không?" 

 

Tôi im lặng gật đầu. 

 

Tô Viễn đúng lúc có việc ở khu tôi ở, tôi liền đi nhờ xe ấy về. Thật trùng hợp, vừa xuống xe tôi đã bị Hứa Yến Từ bắt gặp.

 

Hứa Yến Từ chúng tôi, nhẹ nhàng kéo khóe miệng, ánh mắt thoáng hiện sự tự giễu.

 

"Tùng Mộ, em giỏi thật"

 

Nói xong, ấy không chút lưu luyến quay người rời đi. Tôi đoán chắc ấy đã hiểu lầm, vội vàng đuổi theo giải thích: "Hứa Yến Từ, không phải như nghĩ đâu, ấy chỉ tiện đường."

 

Đuôi mắt Hứa Yến hơi đỏ: "Anh ấy tiện đường, em lại ngồi xe của ấy về?"

 

"Vậy trước đây cũng tiện đường, sao em lại từ chối?"

 

Tôi mở miệng không lời nào.

 

Hứa Yến Từ tôi, ngọn lửa trong mắt dần tắt, giọng có chút khàn: "Tùng Mộ, em có còn thích ấy không?"

 

Tôi cảm thấy có chút oan ức: "Em không có."

 

"Vậy em thích à?" Hứa Yến Từ hỏi với giọng điệu bướng bỉnh.

 

Tôi dừng lại, bắt đầu trở nên im lặng. Bởi vì ngay cả bản thân tôi cũng không chắc chắn.

 

Hứa Yến Từ nhấn nhấn mí mắt: "Được, hiểu rồi."

 

Nhìn bóng lưng Hứa Yến Từ ngày càng xa, tôi bỗng cảm thấy hơi buồn. Tôi trở lại cổng khu chung cư, Tô Viễn vẫn đứng đó.

 

"Không dỗ à?"

 

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Xin lỗi, để chê rồi."

 

Tô Viễn : "Cần tôi đi giải thích với ấy không?"

 

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."

 

Nếu để ấy đi, chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

……

 

Hứa Yến Từ đã nhiều ngày không chủ liên lạc với tôi, tôi nhắn tin cho ấy, ấy cũng trả lời rất hời hợt. So với trước đây, thật sự như hai người khác nhau. Tôi mới nhận ra, hình như ấy thật sự tức giận. Trong những ngày này, bất kể tôi gì, đều nhớ đến ấy. Tôi không biết là mình đã quen với sự tồn tại của ấy, hay thật sự đã thích ấy.

 

Tôi gọi điện tìm chuyên gia cảm Trầm Niệm để tư vấn, ấy với tôi, những dấu hiệu của tôi đều cho thấy — Tôi đã thích Hứa Yến Từ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...