3.
Tôi quay đi, mặt không tự nhiên mà đỏ bừng. "Anh lừa ai ? Đừng có giở trò lưu manh với tôi."
Hứa Yến Từ đột nhiên ghé vào tai tôi, với giọng điệu kéo dài, chậm rãi: "Tôi không lừa em. Nếu em không tin tôi, tối nay chúng ta có thể thử. Ngoài ra, tôi chỉ lưu manh với mình.”
Tôi lập tức đẩy ra : "Biến đi…”
Tôi bóng dáng đang bận rộn trong bếp và không khỏi rơi vào trầm tư.
Đại thiếu gia mười ngón tay không chạm vào nước cũng sẽ nấu cơm?
Tôi chỉ sợ đem đồ nấu thành màu đen.
Tôi liếc những món ăn trông xấu xí trên bàn, không dám đũa.
Hứa Yến Từ gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát của tôi.
"Bạn , mau nếm thử tay nghề của đối tượng em xem."
Lúc này, tôi Hứa Yến Từ như đang Phan Kim Liên, và tôi chính là Võ Đại Lang.
Tôi nuốt khan ngập ngừng hỏi: "Cái này có ăn không?"
"Tất nhiên là rồi."
Tôi miễn cưỡng cắn một miếng, nó có vị ngon đến bất ngờ.
Tôi giơ ngón tay cái lên với ấy: "Không hổ là đầu bếp Hứa."
Hứa Yến Từ với giọng nhàn nhã, "Vừa rồi có người trông như vừa uống thuốc độc."
Tôi toe toét, cố chuyển chủ đề: "Anh học nấu ăn từ khi nào ?”
Trông sắc mặt ấy có vẻ hơi phức tạp: “Lúc tôi học năm hai đại học.”
Tôi lại hỏi: “Nhà hiện tại không phải có dì nấu ăn à?”
Đôi mắt ấy tối sầm, chậm rãi : “Không phải là có người nào đó muốn tìm một đối tượng biết nấu nướng sao?”
Chờ một chút!
Những lời này không hiểu sao nghe có vẻ quen thuộc, tim tôi đột nhiên lỡ nhịp. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang của , giọng điệu không thể nghiêm túc hơn:
“Hứa Yến Từ, không phải thật sự thầm tôi chứ?”
Anh ấy nâng khoé miệng, giọng điệu mềm mại, dịu dàng: "Ồ, bị em phát hiện ra rồi.”
4.
Nghe câu trả lời của , lòng tôi bỗng chốc ngưng lại, đột nhiên không dám vào mắt .
Anh thẳng vào tôi, bỗng nhiên , nụ không đến đáy mắt.
"Đùa thôi, em thật sự tin à?"
Tôi lập tức thở phào, lông mày dần dần giãn ra.
"Tôi còn tưởng là thật, suýt tôi sợ chết khiếp."
Đường nét môi căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm. "Tôi thích em mà lại khó chấp nhận như sao?"
Tôi một cách dứt khoát: "Đương nhiên."
Tôi thấy sắc mặt của Hứa Yến Từ không tốt, vội vàng bổ sung thêm vài câu: "Ý tôi không phải là chê bai , chỉ là quá xuất sắc, tôi tự biết lượng sức mình, hơn nữa đừng quên, chúng ta là kẻ thù không đội trời chung. Kẻ thù sao có thể nhau ?"
Hứa Yến Từ rõ ràng từng chữ: "Tôi chưa bao giờ coi em là kẻ thù."
Tôi cúi đầu: "Thôi , là tôi không xứng."
Tôi lại chọc chọc vào : "Chúng ta khi nào kết thúc mối quan hệ không chính đáng này?"
Anh nhướng mày: "Không chính đáng?"
Tôi ngượng ngùng: "Tôi không giỏi văn, hiểu mà."
Ánh mắt đen thẳm, nụ cũng trở nên nhạt nhòa "Xem tâm trạng tôi đã."
Tôi khóc không ra nước mắt, nắm lấy tay áo : " Hứa, tôi biết sai rồi, tôi không nên lừa đi khách sạn, phải ngồi tù, xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ không dám nữa."
Hứa Yến Từ dựa lưng vào ghế, từ trên xuống: "Muộn rồi."
Dần dần, tôi và Hứa Yến Từ không biết từ lúc nào đã ở bên nhau một tháng. Hứa Yến Từ dường như đang từng bước bước vào cuộc sống của tôi, cảm giác này thật xa lạ và khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi mơ hồ cảm thấy, Hứa Yến Từ sẽ có một bất ngờ lớn dành cho tôi.
Sáng thứ Bảy hôm đó, điện thoại của Trầm Niệm đã tôi tỉnh dậy.
"Bảo, cậu còn nhớ ngày mai là ngày gì không?"
Tôi còn đang ngái ngủ, không nghĩ ngợi gì: "Không biết."
"Cậu, cái đồ vô tâm, ngày mai là sinh nhật của Hứa Yến Từ nhà cậu đấy." Giọng bên kia có chút trách móc, tôi nheo mắt ngày tháng, lập tức bật dậy khỏi giường.
"Quả thật."
Trầm Niệm lại hỏi: "Cậu định tặng ấy món quà gì?"
Tôi cúi đầu: "Sẽ tặng một món đặc biệt."
Dù tôi và Hứa Yến Từ đã là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm, hình như năm nào ấy cũng không quên tặng quà sinh nhật cho tôi. Ngược lại, tôi thường quên sinh nhật của ấy, thậm chí quà tặng cũng rất qua loa.
Nhìn vào những gì ấy đã tận nấu ăn cho tôi trong thời gian này, tôi quyết định lần này sẽ chọn một món quà thật tốt cho ấy.
Trầm Niệm nhẹ: "Chẳng lẽ lại là cái quần lót mua một tặng một như mọi khi?"
Tôi nâng cao lông mày: "Cậu sẽ biết thôi."
Bạn thấy sao?